Chương 1235: Tiền bối quay trở về
Chương 1235: Tiền bối quay trở về
Tiêm giảm đau xong, treo bình truyền dịch lên, tình hình bệnh nhân đã có chuyển biến tốt hơn. Người đàn ông nằm trên giường điều trị rất bình tĩnh, không kêu đau, đôi mắt nhỏ chán chường giống như kẻ trộm, thỉnh thoảng liếc nhìn bác sĩ nữ trẻ tuổi đang lấy dụng cụ y tế khâu vết thương cho anh ta.
Một vài đồng bọn cùng đi đến với anh ta thấy anh ta không có gì đáng ngại, thì đi ra ngoài gọi điện thoại, chỉ có một người ở lại trong phòng với anh ta.
Bên ngoài, ò í e, xe cấp cứ đi ra ngoài chở bệnh nhân của khoa ngoại cuối cùng cũng đã quay trở về.
Chị Từ từ quầy khám bệnh đi ra đón đồng nghiệp quay trở về, chuẩn bị thu xếp tiếp nhận bênh nhân hỏi: “Là bệnh nhân gì vậy, bác sĩ Lý?”
“Không cần tiếp nhận cấp cứu.” Lý Thừa Nguyên từ trên xe cấp cứu xuống nói với chị ấy, “Tôi đã gọi điện cho khoa chúng tôi rồi, mọi người trực tiếp đưa anh ấy đến khu điều trị nội trú khoa ngoại lồng ngực tầng 8 nhập viện.”
Vừa nghe thấy câu này chị Từ vẫn vui vẻ, lại là một ca nặng, đêm nay khoa cấp cứu phải bận nguyên đêm rồi.
Đẩy xe bệnh nhân cấp cứu đi đến khu điều trị nội trú.
Lúc quay về, đứng ở bên quầy y tá nghỉ ngơi 1 lát, Lý Thừa Nguyên rút cây bút trong túi áo của áo blouse trắng, chậm rãi ghi chép lại biên bản xe cấp cứu, hỏi chị Từ: “Lúc tôi không có đây bệnh nhân khoa ngoại có nhiều không?”
Là bác sĩ đều sợ bận bịu xong quay lại vẫn còn một núi bệnh án trong khám đang chờ.
“Không có, không có. Bác sĩ Ân đang xử lý cho bệnh nhân cuối cùng của khoa ngoại các anh rồi. Tạm thời không còn bệnh nhân khoa ngoại nào xếp hàng cả.” Chị Từ cười trả lời anh ấy, “Bác sĩ Ân thì bận, anh thì chưa quay lại, có một bệnh nhân bị dao chém chảy máu tới, đã để cho bác sĩ Tạ giúp các anh khâu vết thương. Anh có muốn đi xem sao không, bởi vì bác dĩ Tân đang bị một người nhà bệnh nhân khác quấn lấy rồi.”
Bị dao chém?
Lý Thừa Nguyên nghi hoặc. Đối với kĩ thuật khâu vết thương của Tạ Uyển Doanh, anh ta dường như không cần phải lo lắng gì cả. Người ta là sinh viên hàng đầu, bác sĩ thiên tài, bản lĩnh thể hiện anh ấy đã thỉnh giáo qua, kĩ thuật vượt trội có thể dễ dàng làm được.
Sợ rằng khiến anh ấy lo lắng là một vấn đề khác. Suy cho cùng cô là một người cứng đầu có tiếng.
“Bệnh nhân là người nào, làm nghề gì, là đầu bếp sao?” Lý Thừa Nguyên hỏi.
“Không phải.” Chị Từ lắc đầu, “Cảm giác vết dao chém là cho đánh nhau với người khác mà bị, lúc đám người bọn họ mới đến, chúng tôi còn sợ bọn họ gây chuyện, chuẩn bị sẵn sàng báo cảnh sát rồi, may mà không có gì.”
Đến đây không gây chuyện, có lẽ là sợ bác sĩ không chữa trị cho người của bọn họ. Đừng đánh giá thấp những người trông không giống người tốt này, đều có chỉ số thông minh, rất biết phán đoán tình hình, chỉ là đi sai đường mà thôi.
Ngón tay cầm bút của Lý Thừa Nguyên đang viết, đột nhiên ngừng lại, anh ấy nghĩ ra gì đó, lập tức đem bút cắm vào túi áo quay người bước đi.
Thấy anh ấy đi đến phòng điều trị, hơn nữa còn đi như bay, giống như sợ Tạ Uyển Doanh khâu vết thương không được. Chị Từ kinh ngạc, chị ấy vốn dĩ không phải nghi ngờ kĩ thuật của Tạ Uyển Doanh, mà là nghĩ Tạ Uyển Doanh rốt cuộc cũng chỉ là thực tập sinh, nếu như có thể dựa theo quy định để một giáo sư đến giám sát, như vậy làm chuyện gì cũng sẽ không bị người khác bắt bẻ.
Thấy không yên tâm, chị Từ vòng qua quầy y tá, chuẩn bị đi qua đó xem sao.
Phía trước Lý Thừa Nguyễn sải bước lớn đi nhanh như bay, đứng ở cửa phòng điều trị. Đôi mắt sắc bén như diều hâu của anh ấy quét một lượt trong phòng, sau đó ánh mắt anh ấy khóa chặt lên bóng dáng lén lút đứng sau Tạ Uyển Doanh. Là một tên lùn chưa đến 1m7, không phát hiện anh đứng ở cửa. Một tay đút vào túi quần, một tay chậm rãi duỗi ra, đầu ngẩng cao, nhìn lên trần nhà, miệng huýt sáo. Nhìn kĩ lại, tay phải của anh bạn nhỏ giống như con rắn không tiếng động, sắp đụng vào quần của bác sĩ nữ phía trước.