Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236: Thật Dũng Cảm

Chương 1236: Thật dũng cảm
Chương 1236: Thật dũng cảm
Chương 1236: Thật dũng cảm




Trong mắt Lý Thừa Nguyên đột nhiên xuất hiện 2 luồng khí lạnh, bước về phía trước.

Một tiếng bụp.

“Á!” Tên lùn la hét ầm ĩ, tay trái vội vàng từ trong túi quần duỗi ra che mũi lại, đồng thời tay phải cảm giác như bị phế đi rồi, đau muốn chết đi được, khiến anh ta ra sức vùng vẫy.

Một màn đột ngột trước mặt, khiến Lý Thừa Nguyên đang vội vàng mới nửa đi nửa đường thì dừng lại, giống tên lùn đều thấy ngạc nhiên.

“Ai ai vậy, ai làm vậy?” Tên lùn lớn tiếng la hét, bởi vì căn bản là vừa rồi không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người mình.

Đồng bọn nằm trên giường điều trị của anh ta nhìn thấy toàn bộ quá trình, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía bác sĩ nữ trẻ tuổi Tạ Uyển Doanh, cả cơ thể nhịn không được run lên cầm cập: Đây là là…? Anh ta không tin vào mắt mình, là sự thật. Bác sĩ nữ này có lẽ là nữ lực sĩ, tốc độ ra tay cực nhanh giống như tia chớp, lực đạo như nhà vô địch quyền anh vậy. Bụp một cái đã đánh cho đồng bọn biến thái của anh ta xém chút tàn phế, đánh đến nỗi mũi của đồng bọn anh ta như muốn gãy luôn rồi.

Có tiếng hít thở hổn hển.

Tạ Uyển Doanh nghe thấy âm thanh thở gấp của bệnh nhân, biết không phải là do vết thương của đối phương, mà là do đối phương sợ hãi.

Ánh mắt lạnh lẽo của cô chậm rãi quét qua 2 tên này. Đúng, cô là bác sĩ, vì vậy sớm đã nhận ra ánh mắt có ý đồ xấu của những người này và đồng thời động tác ma sát lòng bàn tay rõ ràng là có mục đích, nên sớm đã có phòng bị.

Nhìn thấy biểu hiện của đồng bọn, tên lùn vẫn luôn không tin là bác sĩ nữ xinh đẹp này làm, chỉ có thể nói là vẻ ngoài của bạn học tiểu Tạ rất dễ đánh lừa người khác. Quay đầu nhìn thấy Lý Thừa Nguyên đi vào, tên lùn hét lên: “Là anh làm đúng không?”

Là anh ấy làm sao? Lý Thừa Nguyên cong khóe môi, cười có chút tự giễu. Anh ấy vốn dĩ cũng muốn đến làm anh hùng cứu mĩ nhân, nào đâu biết chưa kịp ra tay, người ta đã tự cứu mình trước rồi.

“Là tôi thì sao?” Một tay đút vào túi áo bloue trắng, Lý Thừa Nguyên bước về phía trước.

Tên lùn nhìn thấy anh ấy tiến đến gần, linh cảm thấy có điều không lành nên muốn rút lui, đối phương ra tay rất nhanh, trước khi anh ta chạy trốn đã bắt lấy tay phải phạm tội của anh ta.

A, đây là muốn lấy mạng anh ta sao. Đối phương túm lấy cổ tay anh ta như một cái kìm sắt lớn, như đem xương cổ tay của anh ta bẻ vụn đi vậy.

Bác sĩ ở đây sao đáng sợ vậy chứ?”

Lực tay của các giáo sư khoa ngoại rất mạnh. Tạ Uyển Doanh từng cùng làm với các giáo sư khoa ngoại trên bàn phẫu thuật nên biết rất rõ. Bởi vì lúc làm việc trên bàn phẫu thuật cần rất nhiều sức lực. Lực tay của Lý Thừa Nguyên rất mạnh, túm đến nỗi khiến người ta gào thét, có thể chứng tỏ tiền bối Lý bắt người bắt trúng vị trí chỗ hiểm trong người đối phương.

Liếc nhìn vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ của cô, Lý Thừa Nguyễn muốn nói: Không phải em cũng giống vậy sao? Có thể đánh chính xác lên xương mũi của người ta. Xương mũi mà bị đánh sẽ rất đau, đau hơn nhìu so với cánh mũi. Ai có xương mũi tương đối nông thì không có mỡ để làm đệm nén.

“Đau đau đau, anh buông tay!” Tên lùn đau đớn la hét.

Lý Thừa Nguyên không thèm nói chuyện với người này, hạ giọng nói hỏi Tạ Uyển Doanh: “Có một mình em thôi sao?”

“Dạ.” Tạ Uyển Doanh gật đầu. Không hiểu tiền bối hỏi câu này là sao.

Một mình? Tân Nghiên Quân lại có thể để cô một mình ở đây làm việc đối mặt với 2 tên đàn ông nhìn có vẻ không phải người tốt này sao. Có phải là bản thân giáo sư Tân này không có ý thức đề phòng nghề nghiệp hay không?

Lý Thừa Nguyên thở ra, có chút tức giận nói: “Chút nữa tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Tân của em.”

Nghe thấy giọng điệu này của tiền bối Lý không đúng lắm, Tạ Uyển Doanh giải thích giúp giáo sư: “Giáo sư Tân bị người nhà bệnh nhân giữ chân rồi ạ.”





Bình Luận (0)
Comment