Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1237 - Chương 1237: Cấp Cứu Thực Sự Là Hỗn Loạn

Chương 1237: Cấp cứu thực sự là hỗn loạn
Chương 1237: Cấp cứu thực sự là hỗn loạn
Chương 1237: Cấp cứu thực sự là hỗn loạn




Chị Từ đi theo tới, nhìn thấy tình hình trong phòng, lập tức ý thức được tình huống đã xảy ra, lớn tiếng hỏi: "Bác sĩ Lý, hắn ta đã làm gì?"

Nam nhân này tuyệt đối là đã làm chuyện xấu gì đó, mới có thể bị bác sĩ bệnh viện bọn họ bắt được.

"Cô nói hắn có thể làm gì?" Con ngươi lạnh như băng của Lý Thừa Nguyên nhìn tới trên mặt tên hỗn đản trước mặt, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo: "Tay cậu muốn sờ ai vậy?"

Hắn ta chỉ muốn lắc đầu: Không không không, hắn ta nào dám sờ, một người cũng không dám sờ. Nam nữ ở đây tất cả đều không phải là những người tầm thường thật sự là sờ không nổi.

Nghe được lời này của Lý Thừa Nguyên, chị Từ như nổ tung tại chỗ, không nói thêm lời nào nữa mà lấy điện thoại di động ra, giận dữ nói: "Báo cảnh sát. Tôi vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ngoan, thì ra là muốn lén lút đụng chạm phụ nữ.”

Muốn gọi cảnh sát đến, mặt mày hắn ta biến sắc, nhanh nhẹn và dứt khoát chuồn khỏi tay Lý Thừa Nguyên lao ra khỏi phòng trị liệu.

Sự việc xảy ra quá nhanh, mấy nhân viên y tế nhất thời không kịp phản ứng. Lý Thừa Nguyên xoay người, đầu ngón tay không thể bắt được quần áo của đối phương, để cho đối phương chuồn mất.

Chị Từ thấy vậy, vội vàng gọi đồng nghiệp đi ngang qua phía trước: "Bác sĩ Ân, mau bắt lấy hắn ta!"

Lúc trước biết được khoa phẫu thuật có người bị thương cần xử lý, Ân Phụng Xuân vội vàng thu nhận xong ca bệnh của mình rồi đi ra hỗ trợ. Đi đến trạm y tá, nghe thấy chị Từ gọi anh ta như vậy. Trước mắt là một nam nhân xa lạ chạy về phía anh ta. Nghĩ cũng không cần suy nghĩ nhiều, anh ta duỗi một chân ra ngoài.

Cái chân kia giống như đâm vào đầu gối đối phương. Hắn ta loạng choạng, thiếu chút nữa ngã lộn nhào, chỉ đành xoay người ngồi xuống đất thở dốc. Lại ngẩng đầu, phía trước mình bị một nhóm nhân viên y tế vây quanh.

"Chị kêu tôi bắt hắn ta làm gì? Hắn ta có trộm tiền không?" Ân Phụng Xuân hỏi chị Từ vì sao kêu anh ta bắt người.

Chị Từ mắng: "Hắn ta muốn sờ sờ bác sĩ Tạ, bị bác sĩ Lý bắt ngay tại chỗ, nghe chúng tôi nói báo cảnh sát thì muốn chạy."

Đúng là hay thật, tính chất của chuyện này so với chỉ là trộm tiền nghiêm trọng hơn nhiều. Sắc mặt Ân Phụng Xuân như một cái chảo đen. Nghĩ đến Tạ Uyển Doanh là bạn thân của bạn gái mình, đến lúc đó sợ là rất khó giải thích rõ ràng tình huống này với Ngô Lệ Tuyền, trong lòng anh ta như bùng lửa, hỏi: "Tạ Uyển Doanh đâu?"

Cô có bị tên khốn này sờ chỗ nào rồi không?

Không, không sờ được, ngược lại thiếu chút nữa bị bác sĩ nữ kia đánh dập mũi. Hắn ta thật sự muốn khóc.

Nghe thấy lời này, Ân Phụng Xuân và Lý Thừa Nguyên đầu tiên là chấn động. Nghĩ Tạ Uyển Doanh quá mức chuyên tâm, lúc làm việc sẽ không để ý đến mọi chuyện xung quanh, rất có thể sẽ bị người khác lãm hại, cho nên nóng lòng như muốn chết vậy.

Hai tiền bối không biết cô là trùng sinh, cô sớm biết cấp cứu hỗn loạn.

Cấp cứu có bao nhiêu hỗn loạn, năm đó cô ở khoa cấp cứu của bệnh viện nhỏ, trong ba ngày thì hai lần là có báo cáo rằng có người uống rượu say đánh nhau gây sự. Đôi khi các bác sĩ và y tá để tránh những người này, khi cần thiết cần phải khóa cửa, để bảo vệ sự an toàn của chính họ đầu tiên.

Các phòng cấp cứu thường được ghé thăm bởi những tên trộm vặt chuyên ăn cắp ví và các vật có giá trị. Vì vậy, chỉ cần những người dân thường đã từng đến khoa cấp cứu của bệnh viện đều biết rằng họ thường được nhân viên y tế dặn dò đề phòng trộm cắp. Điều đáng sợ nhất là trong một bệnh viện nhỏ, khóa tủ thuốc ma túy đã từng bị ai đó phá khóa, lúc đó tất cả nhân viên đều lo lắng, trưởng khoa cấp cứu và y tá trưởng, những người chịu trách nhiệm chính. quản lý ma túy, gần như mất mũ đen. Chủ nhiệm khoa cấp cứu và ý tá trưởng chịu trách nhiệm về quản lý dược phẩm suýt nưa đã bị mất đi chức vụ.

Nói trắng ra, cấp cứu hỗn loạn, là hỗn loạn thật, có đủ tất cả các loại người. Lộn xộn hơn nhiều so với phòng khám ngoại trú. Sự hỗn loạn này, để cho có người xấu thừa dịp nhân viên y tế bận rộn cấp cứu bệnh nhân, nhắm chuẩn xác cơ hội tiến vào gây án, sự sự cố luôn xuất hiện liên tiếp trong bệnh viện.

"Tân Nghiên Quân có dạy em ấy không?" Ân Phụng Xuân nghĩ.

"Không." Lý Thừa Nguyên hiểu được người bạn học của mình, một mực phủ định. Nếu thật sự là Tân Nghiên Quân dạy, Tân Nghiên Quân sẽ không ngớ ngẩn đến mức đem cô đặt ở trong ổ sói một mình.

Chỉ có thể nói bạn học Tạ thật dũng cảm, thân ở ổ sói đánh sói.

Mặc dù vậy, hai người bọn họ nghĩ đến tình cảnh lúc trước của Tạ Uyển Doanh là sợ hãi.





Bình Luận (0)
Comment