Chương 1245: Bác sĩ phải tùy cơ ứng biến
Chương 1245: Bác sĩ phải tùy cơ ứng biến
Rốt cuộc Tạ Uyển Doanh là bác sĩ đã nói tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô ấy, cô ấy tương đối tín nhiệm.
"Hai người họ là bác sĩ Đổng, là bác sĩ nội tim mạch. Đây là bác sĩ Lý, là bác sĩ phẫu thuật tim mạch. Cả hai đều là bác sĩ chuyên khoa về tim mạch và có nhiều kinh nghiệm trong điều trị các bệnh liên quan đến tim mạch, vì vậy họ đang cung cấp cho cô lời khuyên chuyên nghiệp.” Tạ Uyển Doanh giới thiệu chi tiết cho bệnh nhân.
Vừa rồi một nhóm bác sĩ nói rất nhiều khiến bệnh nhân hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra? Chỉ thấy bệnh nhân nghe xong lời Tạ Uyển Doanh nói liền a một tiếng, giống như đã nghe hiểu toàn bộ, chỉ vào Lý Thừa Nguyên nói: "Tôi làm cái kiểm tra kia theo lời anh ấy nói là được rồi.”
Bác sĩ Đổng thở dài: Sao lại thua rồi?
Tiểu Đổng cậu vừa nói cái gì? Tân Nghiên Quân dùng sức trừng mắt nhìn bác sĩ Đổng.
Có lẽ vì đề nghị của anh ta không tiết kiệm tiền cho bệnh nhân, bệnh nhân làm một cuộc kiểm tra toàn diện và cẩn thận là rất tốn kém. Nhưng trên thực tế, bệnh tình của bệnh nhân càng mơ hồ thì bệnh nhân càng cần phải kiểm tra cẩn thận hơn để loại trừ hoàn toàn, sau đó chẩn đoán chính xác. Chỉ có chẩn đoán chính xác cao mới có thể đưa ra phác đồ điều trị chính xác trên lâm sàng, đó là thái độ có trách nhiệm đối với bệnh nhân.
Bác sĩ Đổng cau mày, nhất thời không biết mình sai ở chỗ nào.
Các bác sĩ xem xét toàn diện cho bệnh nhân như vậy là dựa trên sự thận trọng. Chỉ có thể nói bác sĩ Đổng rất thành thật. Ngược lại, bác sĩ Lý rất thông minh và khéo léo. Biết rằng hầu hết các bệnh nhân yêu thích bác sĩ không yêu cầu bệnh nhân làm nhiều xét nghiệm, chỉ làm một hoặc hai cái chính xác, chiến lược này có thể cho thấy kỹ năng y tế của bác sĩ rất tốt. Đặc biệt là bản thân bệnh nhân này thậm chí không muốn làm thêm một xét nghiệm nào nữa.
Tân Nghiên Quân quay đầu âm thầm hừ một tiếng, bạn học của mình rất giảo hoạt, biết chọn thời điểm tấn công thích hợp.
Hai tay Lý Thừa Nguyên ôm ngực, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên: Là bác sĩ, làm sao có thể không tùy cơ ứng biến được?
Bác sĩ mở đơn xin kiểm tra. Chị Từ đã sắp xếp cho người đưa bệnh nhân đi khám.
Trong khi bệnh nhân đang làm xét nghiệm, một số bác sĩ đã quay trở lại trạm y tá. Không có bệnh nhân đến, thời gian này có thể đi ngủ, chỉ cần để lại một người chờ kết quả kiểm tra là được. Ngoại trừ buồn ngủ ra, sau một đêm bận rộn bụng của mọi người đều kêu lên ùng ục.
Tân Nghiên Quân chuẩn bị lấy điện thoại gọi đồ ăn khuya, hỏi sinh viên: "Em muốn ăn gì?"
"Hẳn là cô bạn nhỏ của em sẽ mang đồ ăn tới ạ." Tạ Uyển Doanh nói.
Những người khác nghe thấy lời này của cô, ánh mắt không hẹn mà cùng tìm đến Ân Phụng Xuân đứng ở trong góc đang gọi điện thoại.
"Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần thức khuya. Về phần chỗ anh, có ăn khuya hay không cũng không sao cả. Em mang tới hay là người khác mang tới cũng không sao.”
"Không được, không chỉ có anh, còn có Doanh Doanh, cậu ấy cũng đang trực đêm cấp cứu, cũng cần hỗ trợ dinh dưỡng. Bác sĩ các anh thực sự cần thức cả đêm, sau khi đến em có thể về nhà ngủ, anh không cần phải lo lắng. Đừng để bị mệt mỏi.”
"Sẽ không, em yên tâm, anh sẽ không mệt mỏi…" Nói chuyện điện thoại xong, trên mặt vẫn lạnh như băng sương của Ân Phụng Xuân hiện lên một màu đỏ ửng nhàn nhạt.
Những người xung quanh cách đó không xa nhìn vẻ mặt này của anh ta liền che miệng nở nụ cười.
Hoàng tử ếch cứng rắn này lại đang mỉm cười như một cậu bé nhút nhát. Chị Từ khoái muốn chết, hỏi các bác sĩ khác: "Bác sĩ Ân đã uống nhầm thuốc sao?"
"Anh ấy không uống nhầm thuốc, là uống thuốc tình yêu." Bác sĩ Đổng, người đã phát minh ra câu chuyện của hoàng tử ếch, phân tích một cách có khuôn mẫu. Hoàng tử ếch có tình yêu nuôi dưỡng, có thể từ hoàng từ kiêu ngạo trở thành một con ếch nhỏ đáng yêu.