Chương 1246: Gặp phải người quen
Chương 1246: Gặp phải người quen
Con ếch nhỏ nào? Giống như nghe thấy lời nói của bác sĩ Đổng, Ân Phụng Xuân chợt xoay người, ánh mắt nhìn lướt qua hàng người bọn họ, trên mặt khôi phục sương lạnh, nói: "Đồ ăn khuya đặt ở đầu phòng làm việc của bác sĩ.”
Bác sĩ Đổng vui vẻ đồng ý, là người đầu tiên xông vào phòng bác sĩ. Những người khác theo sau.
Vào phòng làm việc, mọi người sốt ruột mở túi nilon ra, mì ở bên trong phát ra mùi thơm mê người khiến bụng của mọi người cồn cào.
"Anh không ăn sao, bác sĩ Ân?" Chị Từ gọi Ân Phụng Xuân bên ngoài vào ăn.
"Đừng gọi anh ấy nữa, anh ấy làm sao đói được, còn đang vội vàng nấu cháo điện thoại với bạn gái." Bác sĩ Đổng nói xong nóng lòng cầm bát lên muốn ăn trước.
Không hổ là phái lạc quan, rất nhanh đã quên chuyện tranh chấp thất bại với bác sĩ Lý.
"Cậu ấy đi đâu vậy?" Tân Nghiên Quân quay đầu tìm Lý Thừa Nguyên, dường như bạn học không đến ăn khuya.
"Bác sĩ Lý gọi điện thoại trong phòng khám ngoại khoa." Chị Từ dường như hiểu rõ hướng đi của bác sĩ cấp cứu, trả lời không tốn chút sức lực: "Đoán chừng là gọi cho bác sĩ Phó, tối nay bác sĩ Phó ở bệnh viện không về.”
Tất cả mọi người khịt khịt mũi, ánh mắt nhìn về phía chị Từ: Chị quá lợi hại. Cái gì chị cũng biết.
Chị Từ thoải mái cười cười, là một y tá ưu tú của khoa cấp cứu, đặc biệt phụ trách phân loại, biết càng nhiều bác sĩ trong bệnh viện càng tốt, một khi có việc thì thuận tiện gọi người xuống hỗ trợ.
Thế mà giáo sư Phó lại ở đây. Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Trong cùng một bệnh viện, làm nhiệm vụ trực đêm thực sự là thường có thể gặp người quen.
Bà cụ phải nhập viện, bác sĩ trực ban đêm của khoa ngoại thần kinh xuống xem bệnh nhân đang ở đâu.
Tống Học Lâm đi tới cửa phòng bác sĩ cấp cứu, nhìn thấy trên bàn bên trong bày mì kem cua ngon mà cậu đã ăn ở khoa phẫu thuật gan mật. Đây là món ăn rất khiến người ta thèm nhỏ dãi, hơn nữa cậu ta biết, chỉ cần đi theo người nào đó làm ca đêm thì sẽ được ăn.
Mọi người đang ăn khuya quay đầu lại thì phát hiện biểu tình của cậu ta.
"Cậu đến nhận bệnh nhân phải không?" Hoàng Chí Lỗi hỏi cậu ta.
Được tiền bối hỏi, Tống Học Lâm gật gật đầu, thành thành thật thật thu nước miếng chuẩn bị đi thăm bệnh nhân.
"Bác sĩ Tống." Tạ Uyển Doanh cầm lấy một chén mì kem cua không ai mở ra, dùng túi nilon đựng lại đưa cho cậu ta, tiện cho cậu ta mang đi ăn. Cô bạn nhỏ rất biết cách làm người, luôn chuẩn bị thêm mấy phần đồ ăn khuya cùng đưa tới phòng ngừa vạn nhất.
Nhìn thấy hành động tri kỷ của cô như vậy, trong đôi mắt nâu của Tống Học Lâm hiện lên ý cười: Vẫn là bác sĩ Tạ xử tốt với cậu ta nhất.
Hoàng Chí Lỗi liếc mắt nhìn tiểu học muội: Sao em lại đối xử tốt với cậu ta như vậy?
Là cảm giác được bác sĩ Tống có chút đáng thương, đoán chừng trong khoảng thời gian này bị đàn anh Tào "thu thập". Nhận được ánh mắt của đàn anh Hoàng, Tạ Uyển Doanh lập tức lấy ra một viên kẹo thỏ trắng trong túi áo blouse trắng của mình, nhét vào trong túi đàn anh Hoàng.
Hoàng Chí Lỗi bị tiểu học muội nhét kẹo: Cái này… mình biến thành tiểu bằng hữu sao?
Chỉ thấy những người khác bên cạnh đã cười thành một đoàn.
"Tôi xem xong bệnh nhân sẽ trở về lấy, bác sĩ Tạ." Tống Học Lâm cảm ơn Tạ Uyển Doanh, nhanh chóng xoay người đi thăm bệnh nhân, tiếp nhận xong bệnh nhân cấp cứu có thể ăn khuya rồi đi ngủ.
"Chờ một chút." Tạ Uyển Doanh đi theo phía sau cậu ta, bà cụ là bệnh nhân đầu tiên cô và giáo sư Tân khám bệnh, chuyển bệnh nhân cần phải bàn giao cho bác sĩ phòng bệnh.
Hai người một trước một sau đi đến phòng quan sát.
Trên đường đi, Tống Học Lâm liếc nhìn cô, muốn hỏi: Ở nội khoa thế nào? Không phẫu thuật có nhàm chán không? Nếu không thì nhanh chóng đi đến khoa ngoại thần kinh đi.
Không nghĩ tới lần này cậu ta quay đầu lại liền bị cô nhìn thấy quầng thâm mà cậu ta đang cố gắng che giấu.
Đến khoa phẫu thuật thần kinh đã được một thời gian, một ca phẫu thuật thần kinh được thực hiện lâu hơn nhiều so với các ca phẫu thuật bình thường. Các bác sĩ mới đến khoa này không thích nghi không quá tốt, cần phải điều chỉnh thời gian biểu của họ, nghỉ ngơi và phân phối lại công việc. Hiện tại cậu ta đang trong giai đoạn thích ứng, bởi vậy không thể nói là Tào Dũng cố ý thu thập cậu ta được.
"Qua một thời gian sẽ tốt." Tống Học Lâm nghiêng mặt, ngượng ngùng né tránh ánh mắt của cô, là biết tầm mắt của cô lợi hại hơn nhiều so với tia X-quang.