Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1273 - Chương 1273: Giúp Chủ Đầu Tư Cứu Người

Chương 1273: Giúp chủ đầu tư cứu người
Chương 1273: Giúp chủ đầu tư cứu người
Chương 1273: Giúp chủ đầu tư cứu người




Lúc hai người nói chuyện, Lý Thừa Nguyên biết xe cấp cứu quay lại thì từ trong phòng hội chẩn khoa ngoại ra ngoài chuẩn bị xuất phát. Bước chân của anh ấy không nhanh không chậm, lúc đi lướt qua mấy người Tân Nghiên Quân thì quay đầu nói tiếp chuyện tối qua: “Có muốn để hai người họ theo tôi đi một chuyến, xem xem khoa ngoại tiếp nhận bệnh nhân như thế nào không?”

Cái tên này còn không chịu thôi, khóe mắt Tân Nghiên Quân liếc nhìn lên mặt anh ấy, rõ ràng trong lòng anh ấy đang tính toán gì đó, nên nói: “Được thôi, để bọn họ đi theo anh, nhìn xem bản lĩnh khoa ngoại các anh hơn khoa nội chúng tôi bao nhiêu?”

Lý Thừa Nguyên dừng bước, dường như không ngờ cô ấy lại trả lời.

Chỉ nhớ tối qua thái độ của cô ấy rất cương quyết, từ chối đề nghị này của anh ấy không chút do dự. Tối nay anh ấy tùy tiện nhắc lại vậy mà lại đồng ý. Chỉ có thể nói, có phải cô ấy biết gì không? Lý Thừa Nguyên nheo mắt.

“Sao vậy, anh sợ bọn họ đi theo anh sao?” Tân Nghiên Quân nhướng mày với anh ấy.

Sợ cái gì? Là bác sĩ thì có gì mà sợ. Nhất là một bác sĩ khoa ngoại, có cảnh tượng ghê gớm nào mà chưa từng nhìn qua đâu? Lý Thừa Nguyên xoay người qua, nói với hai sinh viên thực tập: “Như giáo sư Tân của các em đã nói, đi theo tôi nào.”

Nghe theo chỉ thị mới nhất của giáo sư, Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng lại xuất phát, lên xe cấp cứu.

Lý Thừa Nguyên tự mình đi qua ngồi lên ghế phụ lái, tư thế bước đi phóng

khoáng, ngồi trên xe cấp cứu giống như một vị thần, không có bất kì dáng vẻ lo lắng nào.

Nói thật thì, dáng vẻ nhàn nhã này của giáo sư Lý khiến mọi người không thể nắm rõ tình hình. Trên xe cấp cứu này, biết được tình trạng của bệnh nhân trước chỉ có Lý Thừa Nguyên, những người khác đều vừa mới quay lại bệnh viên nên không rõ.

Giáo sư Lý không sốt ruột như giáo sư Tân, Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng chỉ có thể suy đoán ở trong lòng, bệnh nhân lần này mà bọn họ đi tiếp nhận tình hình có thể không gấp.

Trong nháy mắt xe cấp cứu lại lần nữa từ khoa cấp cứu chạy đi trên đường, giao thông vẫn tắc nghẽn như cũ. Tình hình kẹt xe ở thành phố lớn chưa đến 11,12 giờ đêm thì rất khó mà kết thúc được. Lúc đó, tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Vừa đến điểm kẹt xe đầu tiên, có chiếc xe cảnh sát dẫn chiếc xe hơi đến trước đầu xe cấp cứu. Từ cửa sổ xe hơi tài xế thò đầu ra hét lớn với các nhân viên y tế cứu hộ trên xe: “Mọi người là bác sĩ đến công trường chúng tôi cứu người đúng không?”

“Đúng vây.” Tài xế trên xe cấp cứu trả lời, “Các anh là người của công trường sao?”

“Đúng vậy chúng tôi là xe của công trường cử đến, mọi người lái xe theo tôi.” Tài xế xe hơi nói với bọn họ.

Không giống như trường học, đơn vị có người bị thương lần này đặc biệt cử người đến dẫn đường cho bọn họ.

Kỳ lạ là, nếu gấp như vậy, đối phương tại sao lại không tự lái xe đưa bệnh nhân đến bệnh viện? Có lẽ là không dám. Người bình thường không dám tùy tiện di chuyển người bị thương, sơ cách di chuyển lại sai thêm thì càng làm hại đến nạn nhân. Trong bất kỳ trường hợp nào, dưới tình huống có người dẫn đường tương đương với việc mở đường cho xe cấp cứu. Ban đầu tài xế xe cấp cứu dự tính mất 40 phút đi đường, bây giờ thở một hơi, nhấn chân ga, 20 phút là đã đến hiện trường ở công trường rồi.

Ban đêm bên trong công trường đèn đuốc sáng trưng, các hạng mục công trình trong xây dựng thì phải làm việc cả ngày lẫn đêm. Trên các rào chắn công trường treo băng rôn, nền đỏ viết chữ trắng: An toàn sản xuất, sinh mệnh là hàng đầu, chất lương là trên hết. Phía dưới có ghi đơn vị thi công trực thuộc Tập đoàn năng lượng quốc gia.

Mấy chữ lớn Tập đoàn năng lượng quốc gia, khiến Tạ Uyển Doanh nhớ lại câu chuyện của chủ đầu tư ở học viện y khoa. Tay cô vô thức chạm vào chiếc điện thoại được chủ đầu tư quyên tặng, trách nhiệm to lớn.





Bình Luận (0)
Comment