Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1279 - Chương 1279: Anh Tin Tưởng Cô

Chương 1279: Anh tin tưởng cô
Chương 1279: Anh tin tưởng cô
Chương 1279: Anh tin tưởng cô




Toàn bộ người vây xem nín thở, tất cả đều đang nhìn người nâng người lên.

Trong đội ngũ không có ai cử động tay chân, chân lùi lại có lẽ làm cho một số người cảm thấy tư thế cơ thể có chút gian nan, nhưng tất cả mọi người đều đang liều mạng cố gắng.

Y tá và tài xế đẩy giường cấp cứu và nắm bắt cơ hội để vượt qua hai hàng người với tốc độ nhanh nhất. Đối với động tác phối hợp của chị gái y tá, Tạ Uyển Doanh tương đối tín nhiệm, bởi vậy mới dám sắp xếp như vậy. Những người khác thì kinh ngạc khi cô biết sẽ có người khác thay thế. Chỉ có thể nói, cô có ý thức toàn diện của chỉ huy, biết mỗi người có thể làm được đến trình độ nào cho nên tổng thể phối hợp rất tốt, hoàn toàn làm được mọi thứ có trật tự.

Có một bác sĩ lãnh đạo vào thời khắc mấu chốt chắc chắn có thể làm cho lòng tin của người ở hiện trường tăng lên rất nhiều vào việc cứu người.

Giường xe cấp cứu đã vào vị trí, chỉ còn lại một bước cuối cùng, tất cả mọi người dồn chút sức lực cuối cùng.

"Được, không nên buông lỏng." Tạ Uyển Doanh bình tĩnh lần lượt đưa ra chỉ thị, "Tôi nói thả, mọi người cùng nhau thả, nâng lên thả.”

Mỗi từ cô nói ra rõ ràng và mạnh mẽ. Những người nâng người bị thương tiếp tục căng dây thần kinh, ai nấy đều nghe lệnh không dám buông lỏng tay.

"Thả, hạ."

Hai từ, nhịp điệu chậm. Mọi người đều phát huy sức mạnh của mình cùng một lúc. Người bị thương giống như máy hạ cánh chậm rãi hạ xuống, người bị thương nhẹ nhàng rơi xuống trên giường như lông vũ, không cảm giác được sự không thoải mái nào. Y tá ngay lập tức đắp chăn đã chuẩn bị lên người bệnh nhân.

Hoàn thành các bước quan trọng nhất một cách an toàn.

Mấy vị lãnh đạo công ty nâng người bị thương cánh tay run rẩy, hiển nhiên là dưới tình thế áp lực cao của người nào đó chuyên chú quá cao nên dùng sức quá độ.

"Tay mọi người có thể rút ra, chậm một chút." Tạ Uyển Doanh nói với mỗi người ra sức tương trợ, giọng nói của cô trở nên ôn nhu, mang theo vài phần thân thiết cùng cảm tạ.

A, ánh mắt của mọi người đồng loạt bắn về phía cô: Cô nói thay đổi liền thay đổi, từ Bắc Phong tướng quân biến thành cô nương xuân phong mềm mại? Cái này a?

Ý cười của Tề Vân Phong thiếu chút nữa bay ra khỏi tròng kính mắt vàng. Quả như trực giác ban đầu của anh ta, cô tuyệt đối là người khác thường nhất trong số các bác sĩ mà anh ta từng gặp.

Lý Thừa Nguyên thở ra, trong lòng nghĩ biểu hiện thong dong của cô đổi lại là Tân Nghiên Quân có thể làm được thì không kỳ quái, vấn đề cô chỉ là sinh viên. Chỉ có thể nói cô là một đầu gỗ, cô không có suy nghĩ quá nhiều về việc dẫn đến màn trình diễn phi thường của mình tại hiện trường.

Nhạc Văn Đồng dung mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cũng nghĩ: Cô là một đầu gỗ như vậy, cậu và những người khác làm thế nào cũng không làm theo nổi.

"Bác sĩ Tạ có ở đó sao?" Thanh âm của Tào Dũng từ đối diện truyền tới, nghiễm nhiên là nghe thấy động tĩnh tại hiện trường.

"Đúng vậy." Lý Thừa Nguyên nhớ lại cuộc điện thoại chưa kết thúc, quay đầu lại trả lời.

Cô đang ở hiện trường. Tào Dũng không tiếng động cười rộ lên, là biết rõ.

Có cô ở đó, lòng tin của anh cũng đến. Anh tin rằng cô có thể đưa bệnh nhân đến bệnh viện an toàn, sau đó chờ anh tiếp quản.

"Bác sĩ Lý, làm phiền anh. Hãy để bác sĩ Tạ chịu trách nhiệm dẫn lưu cho người bị thương.”

"Được, bác sĩ Tào." Lý Thừa Nguyên lập tức lĩnh hội được ý tứ của anh. Đây là sở trường của Tạ Uyển Doanh, là lúc để cho cô tận tình phát huy ưu thế.

Những người bị thương đã được đưa lên xe cứu thương. Lý Thừa Nguyên bảo y tá đến buồng lái. Anh ta tự mình đến phụ trách điều tiết cho bệnh nhân một chút, đây là Tào Dũng đã dặn dò anh ta, có một số việc chỉ có thể do bác sĩ tự mình làm. Cho bệnh nhân dùng glycol giảm áp lực nội sọ, không phải nói chỉ cần nhỏ nhanh là được, phải vừa quan sát vừa tiến hành.

Tạ Uyển Doanh dựa theo hướng dẫn của giáo sư ngồi bên đầu bệnh nhân, đeo găng tay phụ trách lấy bông gòn lau khoang mũi cho bệnh nhân để giữ cho dòng chảy chảy ra, tránh trào ngược dịch não tủy gây nhiễm trùng và nghẹt thở.

Lớp trưởng ngồi ở vị trí phía trước cô, gần như dán vào vách tường xe cứu thương chen chúc ngồi. Tư thế không được tự nhiên như vậy lại tuyệt đối không ảnh hưởng đến tâm tính làm việc của Nhạc Văn Đồng.

Vừa mới từ khoa ngoại thần kinh đi ra, vô luận như thế nào cũng phải làm được một phần năng lực chuyên môn vừa mới học được. Nhạc Văn Đồng nghĩ, khi cô dẫn lưu cho bệnh nhân, cậu cầm đèn pin thỉnh thoảng chiếu vào đồng tử bệnh nhân để cô có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào.





Bình Luận (0)
Comment