Chương 1280: Tiếp ứng người bị thương
Chương 1280: Tiếp ứng người bị thương
"Tề tổng, anh muốn tự mình đến bệnh viện sao?"
Một nhóm người chạy bộ theo sau Tề Vân Phong.
Sau khi thấy xe cứu thương đi trước, Tề Vân Phong đi tới bên cạnh xe của mình, cởi mũ bảo hiểm ra, quay đầu nói với một đám người dưới: "Tối nay ngừng làm việc để kiểm tra tất cả các chỉ số an toàn. Việc này có Lâm phó tổng đích thân phụ trách. Sáng mai chờ tôi quay lại sẽ mở cuộc họp.”
Những người khác vừa nghe vậy, đại khái hiểu ra là anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng ở trong bệnh viện đợi người bị thương chuyển nguy thành an.
Lâm phó tổng gật đầu với anh ta: "Đã biết, Tề tổng." Sau đó, khi mọi người đưa anh ta lên xe vẫn không quên dặn dò tài xế và thư ký đi cùng anh ta đến bệnh viện: "Có việc gì thì gọi về công ty. Còn nữa, Tề tổng vừa mới từ nơi khác trở về, rất mệt mỏi. Các người chú ý một chút, theo dõi tình huống đừng để Tề tổng thức đêm. Nếu cần thiết thì thông báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho một người nào đó đến để giúp chăm sóc bệnh nhân.”
"Vâng vâng vâng." Người lái xe và thư ký đáp ứng.
Tề Vân Phong ngồi trong xe thúc giục: "Nhanh lên.”
Nhìn thấy xe cứu thương chạy xa không thấy bóng dáng làm cho trong lòng anh ta có chút nôn nóng.
Người lái xe nhấn ga và đuổi theo xe cứu thương phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Xe cứu thương có xe cảnh sát mở đường chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn, chạy về Bệnh viện Quốc Hiệp cấp cứu với tốc độ rất nhanh.
Xa xa, Tạ Uyển Doanh ở trên xe cứu thương nhìn thấy đàn anh Hoàng đứng ở cửa chờ đón bệnh nhân.
Vẻ mặt Hoàng Chí Lỗi nghiêm túc, thấy xe cứu thương đến lập tức đi tới tiến hành bàn giao cùng Lý Thừa Nguyên.
Tạ Uyển Doanh và những người khác cẩn thận hộ tống bệnh nhân xuống xe cứu thương.
"Lớp trưởng!" Nghe thấy âm thanh này, là bạn học Lâm Hạo, hiện đang thực tập ở khoa ngoại thần kinh. Thấy hai bạn cùng lớp đi xe cứu thương trở về, Lâm Hạo nhảy xuống bậc thang của phòng cấp cứu chạy tới.
Nhạc Văn Đồng quay đầu nói với cậu vài câu tình huống của bệnh nhân: "Làm xong CT lập tức phải đến phòng phẫu thuật, áp lực nội sọ cao, tôi đang nhỏ giọt mannitol.”
"Gãy xương sọ sao?" Lâm Hạo hỏi.
"Hẳn là gãy xương nhiều chỗ. Anh ấy bị xuất huyết mũi, dịch tủy não bị rò rỉ, đường gãy xương có thể đi qua xoang trán, thuộc về gãy xương hố trước, mắt phía bên trái của anh ấy xuất hiện dấu hiệu đen. Hai tai không bị rò rỉ dịch tai, có thể là hố sọ giữa không sao. Hiện tại sợ nhất chính là phía sau hộp sọ của anh ấy không ổn, bởi vì hô hấp của anh ấy cũng không tốt lắm.”
Nghe lớp trưởng nói chuyện, Lâm Hạo khen ngợi: "Lớp trưởng, cậu càng ngày càng lợi hại.”
Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh gật gật đầu: Đúng.
“Doanh Doanh, cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Hạo đột nhiên quay đầu hỏi cô là nữ học bá này.
"Cũng giống như lớp trưởng, tôi cũng rất sợ anh ấy có việc ở hố sọ sau. Đoán chừng đàn anh Tào đối với việc này đã sớm có dự đoán, để giáo sư Lý điều tiết mannitol cho anh ấy để giảm áp lực nội sọ càng nhiều càng tốt, trì hoãn huyết tụ chèn ép vào hốc sọ sau của anh ấy, tranh thủ thời gian phẫu thuật. Bởi vì trán anh ấy tuy rằng bị thương nhưng chỉ là vết rách, lúc ngã xuống là bị đập vào gáy, được mũ bảo hiểm chắn nên cứu được mạng sống.”
Cái gọi là dịch não tủy mũi rò rỉ, không phải nói chỉ phần não bên cạnh mũi xảy ra chuyện, nhớ kỹ cơ thể con người là một chỉnh thể, các nơi có thể thông nhau. Dịch não tủy chảy ra từ gãy xương hố sọ sau cũng có thể chảy vào khoang mũi.
Nghe cô nói giống như hiểu rất rõ về phẫu thuật thần kinh, Lâm Hạo muốn thở dài, thầm nghĩ ngay cả tâm tư của đàn anh Tào mà cô cũng dám động đến.
"Bác sĩ Tống tới rồi." Tạ Uyển Doanh không phát hiện ý nghĩ của bạn học Lâm, cô nhìn thấy một chiếc taxi ở cửa liền nói.
Chiếc taxi thủ đô màu vàng rẽ vào bãi đất trống trước cổng khoa cấp cứu một giây sau khi xe cứu thương đến.
Xe vừa mới dừng lại, sau khi cửa sau mở ra liền thấy bóng dáng Tống Học Lâm đeo túi da màu nâu chui ra.