Chương 1282: Chú ý kiểm soát các bệnh mãn tính
Chương 1282: Chú ý kiểm soát các bệnh mãn tính
"Buổi chiều. Sau khi ngủ trưa dậy, không biết có phải chiều nay tương đối nóng hay không mà bỗng nhiên phát sốt.” Dì già nói.
Sau khi tiến vào đứng sau lưng giáo sư Tân, Tạ Uyển Doanh cùng Nhạc Văn Đồng cũng không lên tiếng quấy rầy giáo sư khám cho bệnh nhân, chỉ ở phía sau nhìn theo học tập. Chỉ thấy vị dì có tuổi này nói chuyện, hai tay không ngừng sờ đầu gối mình, giống như đầu gối rất đau.
Rõ ràng, Tân Nghiên Quân đã lưu ý đến điểm này từ lâu. Vì vậy, đôi khi bệnh nhân không nói hoặc quên nói, bác sĩ có sự quan sát của riêng mình sẽ quan sát các vấn đề tiềm ẩn của bệnh nhân.
"Bác sĩ, có phải tôi bị cảm lạnh không?" Dì già hỏi bác sĩ: “Ai nha, tôi thực sự không chú ý đến bản thân mình. Không nên đi ra ngoài đi tới đi lui để gió thổi khiến cảm lạnh.”
Tân Nghiên Quân an ủi bà ấy: "Không, dì không bị cảm lạnh.”
"Không phải cảm lạnh thì à gì?"
"Trước đó hẳn là dì đã có một cơn sốt tương tự như vậy. Dì đã bao giờ khám bệnh thấp khớp tại Khoa Miễn dịch Thấp khớp của bệnh viện chưa?”
Sau khi được bác sĩ nhắc nhở, dì già nhớ lại bệnh cũ của mình.
"Gần đây dì có uống thuốc đầy đủ không?" Bác sĩ hỏi lại lịch sử dùng thuốc của bệnh nhân.
Thấp khớp thuộc về bệnh mãn tính, là bệnh tự miễn dịch. Giống như bệnh nhân tiểu đường, bệnh nhân thấp khớp đòi hỏi phải dùng thuốc lâu dài và kiểm tra thường xuyên. Nếu không được kiểm soát tốt, một khi liên quan đến tim và thận hay các cơ quan quan trọng khác sẽ trở thành bệnh nặng, hậu quả không thể tưởng tượng được. Sốt là một dấu hiệu xấu của bệnh tật. Vì vậy, Tân Nghiên Quân muốn đề nghị bệnh nhân nhập viện để kiểm tra và điều trị.
Thấy thế, Tạ Uyển Doanh đi ra ngoài giúp giáo sư gọi điện thoại hỏi khoa nội năm của Quốc Hiệp, nội năm là bệnh miễn dịch nội tiết, không biết có giường dư thừa nào có thể nhận bệnh nhân hay không.
Dì già cằn nhằn phàn nàn về bản thân: "Gần đây dường như tôi quên uống thuốc. Tôi nghĩ mình bị cảm lạnh. Bác sĩ xem, cơn ho của tôi có giống cảm lạnh không.”
"Ho khan không nhất định là cảm lạnh." Tân Nghiên Quân kiên nhẫn giải thích cho bệnh nhân.
Bệnh thấp khớp ảnh hưởng đến tim và hệ hô hấp cũng có thể gây ho. Điều này chắc chắn là nghiêm trọng hơn nhiều so với cảm lạnh thông thường. Vì vậy, cần phải kiểm tra các cơ quan nội tạng trong cơ thể. Bắt buộc phải chụp X-quang và siêu âm tim.
Giải thích rõ ràng cho bệnh nhân. Y tá đẩy xe lăn để chuẩn bị đưa bệnh nhân bị suy giảm khả năng vận động đến khoa nội trú của bệnh viện. Tân Nghiên Quân quay đầu lại thấy hai sinh viên đã trở về, hỏi: "Thế nào rồi? Có học được gì khi đi ra ngoài với giáo sư Lý không?”
Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng do dự một chút.
Những người bị thương đã không chết và được kéo trở lại để phẫu thuật.
Trong lòng Tân Nghiên Quân tán thưởng, khoa ngoại thần kinh của bệnh viện mình rất lợi hại. Kể từ khi có Tào Dũng tọa trấn, khoa ngoại thần kinh của Quốc Hiệp càng ngày càng nổi tiếng.
Hiệu ứng được thúc đẩy bởi một bác sĩ nổi tiếng là không thể tính toán.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi cứu người trở về như vậy, vị bạn học Lý kia của cô ấy đại khái sẽ rất dương dương đắc ý muốn khoe khoang với cô ấy. Chỉ có thể nói bạn học Lý may mắn hơn cô ấy rất nhiều. Nếu như ngôi trường mà cô ấy đến cũng có khả năng tổ chức cứu người mạnh mẽ như công trường xây dựng thì có lẽ không phải là một kết thúc bi thảm như vậy.
"Bác sĩ Tân." Chị Từ đi đến phòng khám nội khoa hỏi cô ấy: "Tôi đã hỏi bác sĩ Đổng, bác sĩ Đổng nói tối nay là cô phụ trách nội khoa cấp cứu có phải không?”
"Có bệnh nhân nào sao?" Tân Nghiên Quân quay đầu lại hỏi.
"Vâng, là một bệnh nhân tăng huyết áp, có tiền sử nhồi máu não nhiều lần. Nói là bây giờ lại có vẻ thần trí không rõ, gọi điện thoại cho 120." Chị Từ truyền đạt thông tin từ 120.
Tân Nghiên Quân đứng dậy, nói với hai sinh viên: "Đi thôi. Lần này xem có thể kéo người trở về hay không.”