Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1283 - Chương 1283: Các Giáo Sư Giàu Kinh Nghiệm

Chương 1283: Các giáo sư giàu kinh nghiệm
Chương 1283: Các giáo sư giàu kinh nghiệm
Chương 1283: Các giáo sư giàu kinh nghiệm




Trở về chưa đầy vài phút lại theo giáo sư Tân ra xe.

Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng ngồi trên xe cứu thương, cảm giác như đêm nay dường như chưa từng xuống xe.

“Các em có muốn một đi nghỉ ngơi trước không?” Tân Nghiên Quân săn sóc hai sinh viên hỏi.

Không cần. Các sinh viên lắc đầu.

Do đồng nghiệp đi hai chuyến xe liên tục nên hơi mệt mỏi, chị Từ và đồng nghiệp tạm thời thay đổi vị trí cho đồng nghiệp ra khỏi xe. Vì vậy liền ngồi trong xe phía sau với hai thực tập sinh.

Tân Nghiên Quân nhảy lên ghế phụ của xe cứu thương. Xe cứu thương khởi hành.

Trên đường đi, chị Từ hào hứng hỏi hai thực tập sinh: "Sau khi đến cấp cứu, cảm thấy thế nào về việc cấp cứu của chúng ta?"

Tân Nghiên Quân ngồi ở phía trước nghe thấy lời này của chị Từ, lập tức cảnh giác quay đầu: Như thế nào, cấp cứu cũng định cướp người sao?

Lời này của chị Từ thật sự là thay lãnh đạo khoa cấp cứu hỏi. Tổ y tá cấp cứu sớm biết bản lĩnh của Tạ Uyển Doanh và bạn học của cô, lén lút cùng lãnh đạo khoa đánh tiếng, dù sao khoa cấp cứu cũng phải tuyển bác sĩ.

Cấp cứu mệt mỏi, bận rộn, không phải là một khoa thoải mái, lợi ích kinh tế tốt, tuy nhiên những người làm việc trong khoa cấp cứu luôn luôn cảm thấy rằng thu nhập không tương xứng với nỗ lực, bởi vì quá mệt mỏi, áp lực siêu lớn.

Cô chỉ muốn đến khoa ngoại tim mạch, Tạ Uyển Doanh thật không biết trả lời vấn đề của chị gái y tá như thế nào. Chị gái y tá rất tốt với cô, cô khó có thể mở miệng.

Tương tự như vậy, lớp trưởng chỉ muốn khoa phẫu thuật thần kinh chỉ có thể im lặng là vàng.

Chị Từ nhìn ra dã tâm của hai người bọn họ rất lớn, giả vờ hừ hừ: "Được, biết các em có chí hướng rất xa, xem thường đến cấp cứu của chúng tôi.”

"Cô đừng nói bọn họ như vậy." Tân Nghiên Quân ngồi ở phía trước vẫn không quên bảo vệ sinh viên của mình.

"Bọn họ cũng khinh thường khoa nội hô hấp của cô." Chị Từ cố ý nói với cô ấy.

"Một ngày nào đó, họ sẽ nhìn vào khoa nội hô hấp của chúng tôi với một con mắt khác." Từ đầu tới cuối Tân Nghiên Quân vẫn ôm lòng tin đối với khoa của mình.

Trong lúc nói chuyện, xe cứu thương đã lái vào một khu chung cư cũ.

"Bệnh nhân ở tầng bảy." Trong miệng chị Từ rì rầm hai tiếng, dường như có chút thâm ý.

Tân Nghiên Quân hiểu được ý tứ của cô ấy liền nói: "Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần không…"

"Không chết có phải không?" Chị Từ sảng khoái cười to, nhảy xuống xe cứu thương nói với hai thực tập sinh: "Nào, cơ hội rèn luyện thể lực của các em đã đến rồi. Leo cầu thang để di chuyển bệnh nhân xuống cầu thang nào.”

Các giáo sư có kinh nghiệm tuyệt vời, trước khi nhìn thấy bệnh nhân dường như đã biết những gì đã xảy ra với bệnh nhân.

Khu phố cũ không có thang máy, đoàn người đi bộ lên tầng bảy. Trong suốt thời gian đó không có người nhà nào nghe thấy tiếng xe cứu thương chạy xuống cầu thang để tiếp đón nhân viên y tế bọn họ, một lần nữa cho thấy linh cảm của các giáo sư là đúng.

Gõ cửa. Người nhà ở bên trong mở của nhìn thấy bác sĩ liền nói: "A, làm phiền mọi người. Chúng tôi không thể di chuyển ông ấy đến bệnh viện được. Bố tôi rất nặng.”

"Cần phải đến bệnh viện sao?" Tân Nghiên Quân cười cười hỏi, lúc này yêu cầu của cô ấy thật sự chỉ cần không phải kéo người chết về là được.

"Đúng vậy." Người nhà bệnh nhân gật đầu: "Các người có thể vào xem một chút.”

120 trong nước là như vậy, miễn là gia đình và bệnh nhân yêu cầu đưa bệnh nhân đến bệnh viện, không quan tâm bệnh nhân này có vội vàng đến bệnh viện hay không, nhân viên y tế cũng vẫn phải đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Đối với những điều như vậy, các nhân viên y tế cấp cứu đã cảm thấy tê liệt. Dù sao, không chỉ 120 của họ, người ta nói rằng 110 và 119 cũng như vậy, luôn luôn gặp phải những điều kỳ lạ.

Nam bệnh nhân 70 tuổi bị liệt một bên chi sau đột quỵ, nằm liệt giường lâu ngày, không vận động, cân nặng ước tính khoảng 150-160 cân. (Khoảng 75-80kg)





Bình Luận (0)
Comment