Chương 1294: Không có bác sĩ đáng tin cậy thì làm sao đây
Chương 1294: Không có bác sĩ đáng tin cậy thì làm sao đây
Ý của lớp trưởng là - chủ nhiệm Đường cũng không đáng tin cậy?
Là không đáng tin cậy, đừng nghĩ đến việc có thể tin cậy được. Nhạc Văn Đồng xoay mặt đi, hốc mắt đỏ hoe. Cậu rất giận, giận năm đó bản thân còn quá nhỏ, không thể trở thành bác sĩ mà chỉ có thể bất lực nhìn mẹ mình xảy ra chuyện. Giờ đây, không dễ gì theo học ngành y, nhưng cậu lại một lần nữa chịu bó tay vì chuyện tốt nghiệp.
Đôi mắt đỏ hoe của lớp trưởng làm cho Tạ Uyển Doanh nhận ra tính nghiêm túc trong chuyện này, trong lòng nghĩ thầm đây là tình huống gay go nhất mà cô từng gặp từ lúc trùng sinh đến giờ.
Lần trước cậu trai còn có chủ nhiệm Nhậm. Giáo sư Nhậm là ông hoàng của giải phẫu học, cầm dao phẫu thuật ngoại khoa không có vấn đề gì. Lúc mở vết thương nhỏ, cho dù lúc đó không có bác sĩ chuyên khoa ở hiện trường, nhưng lại có đàn anh Tào và đàn anh Đào ở đó. Hai đàn anh đã chuẩn bị tốt để dốc hết sức mình. Ca phẫu thuật của đàn anh Tào càng không cần phải nói đến vì trong phòng phẫu thuật có đến một nhóm "lão làng". Đối mặt với những tình huống như thế, lúc đó cô không cảm thấy lo lắng một chút nào. Nguyên nhân rất đơn giản, đã có đàn anh khoa ngoại và giáo sư khoa ngoại ở đây.
Thế nhưng hiện giờ lại khác, trong lòng cô lo lắng đến mức giống như một cái thùng nước lắc lư sắp rơi khỏi vách đá cao nghìn mét.
Giáo sư Tân không phải là bác sĩ khoa ngoại. Nói một câu công bằng thì trình độ khoa ngoại của cô ấy không tốt. Bảo giáo sư Tân đột nhiên cầm khoan tay để khoan hộp sọ cho bệnh nhân giống như giáo sư Nhậm à? Chắc là không thể rồi.
Vốn là đang trông chờ vào các bác sĩ khoa ngoại thần kinh. Bây giờ nghe xong thì không thể trông cậy vào tất cả sao?
Tút tút tút, điện thoại kết nối giữa bác sĩ Vương và chủ nhiệm Đường.
"Cái gì? Y tá của Hiệp hội y khoa quốc gia người ta bị đụng phải ở trước cổng bệnh viện của chúng ta à? Ôi trời, cô ấy xui xẻo thật." Câu nói đầu tiên của chủ nhiệm Đường là thể hiện sự đồng cảm với bệnh nhân bị thương.
"Đúng vậy, tôi không biết xe cứu thương của họ dừng lại như thế nào mà va phải xe của người ta." Bác sĩ Vương nói.
Tài xế Trương ở bên cạnh nghe được thì điên lên, nói: "Không phải là tôi dừng xe bừa bãi, mà là người đó lái xe ẩu tả. Sao anh không nói rằng bởi vì bệnh viện các anh quản lí lộn xộn, trời thì tối, đèn thì lập loè, bảo người ta lái xe van đến trước cửa khoa cấp cứu à? Bệnh viện của chúng tôi chẳng có xảy ra chuyện này bao giờ."
Tiêu Dương vội vàng kéo góc áo của bác sĩ Vương lần nữa: đừng nói năng bậy bạ để chọc tức người ta nữa có được hay không?
Bác sĩ Vương kéo góc áo của mình trở lại: chuyện này thì liên quan gì đến tôi. Tai nạn giao thông của người ta là chuyện của hai tài xế người ta. Lẽ nào tôi có lỗi, là do xe cứu thương dừng không đúng làm người ta bị ngã, vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ?
Tân Nghiên Quân cản tài xế Trương lại, giờ không phải là lúc để tranh cãi về trách nhiệm trong vụ tai nạn giao thông, mà là cứu người trước, cô ấy bèn hối thúc bác sĩ Vương: "Bảo chủ nhiệm Đường của mấy người trở lại đi."
"Chủ nhiệm Đường, bọn họ nhờ anh quay trở lại giúp họ cấp cứu cho bệnh nhân." Bác sĩ Vương chuyển lời lại.
"Kêu tôi trở lại à? Khoa ngoại thần kinh của Hiệp hội y khoa quốc gia không phải là có tiếng tăm hơn bệnh viện của chúng ta hay sao? Đến cả não cũng bị hỏng rồi. Mau chóng đưa đến Hiệp hội y khoa quốc gia đi." Chủ nhiệm Đường nói.
Có thể đưa trở về bệnh viện của mình thì đã đưa trở về từ lâu rồi, không phải là không kịp nữa rồi sao? Tân Nghiên Quân tức giận, bèn giậm chân tại chỗ cho bớt lửa giận: "Mấy người cứu người hay là không?"
Bình thường, giáo sư Tân là người có tính tình hiền lành như một chú cừu, vậy mà lại có thể bị dồn ép đến nước này. Trong lòng Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng chùn xuống. Nếu giáo sư Tân không thể ép phía bên kia cứu người thì phải làm sao đây?
"Này, người của Hiệp hội y khoa quốc gia các người nói chuyện sao lại "mạnh mẽ" như vậy." Bác sĩ Vương xoay đầu, thể hiện sự bất mãn đối với Tân Nghiên Quân, sau đó nói: "Chúng tôi không cứu người sao? Chúng tôi cũng muốn cứu người. Nhưng vấn đề là, tình hình của bệnh nhân cô nghiêm trọng như vậy, một bác sĩ trực bệnh viện như tôi cứu cô ấy như thế nào?"
"Anh gọi chủ nhiệm Đường của anh quay lại…"