Chương 1295: Vặn hỏi
Chương 1295: Vặn hỏi
"Cô không nghe rõ ràng rằng chủ nhiệm Đường của chúng tôi phân tích tình huống hay sao? Anh ấy quay lại bệnh viện cũng cần thời gian, thay vì thời gian anh ấy quay trở lại bệnh viện chi bằng đưa người bị thương đến Hiệp hội y khoa quốc gia của mấy người sẽ nhanh hơn một chút.”
“Anh có thể nghe chỉ thị của anh ấy qua điện thoại, thực hiện một số biện pháp cấp cứu cho nạn nhân trước, để tiện cho việc chúng tôi chuyển nạn nhân về Hiệp hội y khoa quốc gia tiếp tục làm phẫu thuật.” Tân Nghiên Quân đưa ra yêu cầu hợp lý.
“Chúng tôi chưa thực hiện những biện pháp cấp cứu à? Không phải đã tiêm mannitol cho cô ấy rồi hay sao? Không phải trước khi gắn monitor theo dõi bệnh nhân thì đã chụp CT rồi hay sao? Bác sĩ Tiêu, cậu là bác sĩ khám đầu tiên, cậu không thực hiện biện pháp giải cứu sao?” Bác sĩ Vương vừa trả lời, vừa chất vấn Tiêu Dương.
Cái người này sao đột nhiên lại “chụp nồi” lên đầu anh ta. Tiêu Dương bàng hoàng kinh ngạc, vội vàng xua tay: “Cái mà cô ấy nói không phải là những thứ này.”
“Biện pháp cấp cứu mà cô ấy nói không phải những thứ này thì là gì?”
“Cô ấy gọi khoa ngoại thần kinh của các anh đến, đương nhiên là cần các anh thực hiện các biện pháp chuyên khoa rồi.”
“Các biện pháp cấp cứu của khoa ngoại thần kinh của chúng tôi là tiêm mannitol để giảm bớt áp lực nội sọ, bác sĩ Tiêu, cậu đã giúp chúng tôi thực hiện rồi, tiếp đó mấy người nhanh chóng chuyển viện cho bệnh nhân đi.”
Hiện trường đột ngột chìm trong im lặng. Tiêu Dương và Tân Nghiên Quân đang tìm kiếm lỗ hổng trong lời nói của đối phương là gì. Tất cả bọn họ đều không phải là bác sĩ của khoa ngoại thần kinh, bỗng nhiên bắt bọn họ nhớ ra các biện pháp cấp cứu của khoa ngoại thần kinh thì cần phải có chút thời gian phản ứng lại.
Bác sĩ Vương nhìn biểu cảm của họ cũng biết được bọn họ nhất thời không thể nhớ ra, nếu họ có thể nhớ ra thì xem như ông thua.
“Nạn nhân bị thoát vị hạnh nhân tiểu não, dẫn đến tắc nghẽn não thất 4, xuất hiện tràn dịch não. Tiếp đó não úng thủy tăng thêm áp lực lên mô não, làm nặng thêm tình trạng ứ máu và sưng lên của hạnh nhân tiểu não, cả hai sẽ lại tăng thêm áp lực lên diên tủy, trở thành một vòng tuần hoàn ác tính, cuối cùng sẽ làm cho bệnh nhân ngừng thở và tim ngừng đập.”
Là giọng của ai, là ai đang nói? Trên mặt của bác sĩ Vương lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông quay đầu lại, theo giọng nữ trong trẻo đó ông nhìn thấy một bác sĩ nữ trẻ tuổi đang nói chuyện, tuổi tác còn rất trẻ, giống như là một sinh viên y? Cô nói chuyện quả quyết, hoàn toàn không giống như một “tấm chiếu mới”, làm cho ông hơi bối rối. Thấy tất cả mọi người, bác sĩ và cả y tá xung quanh đều đang lắng nghe người này nói. Bởi vì những lời cô nói rất có logic, ai cũng có thể nghe đến mức hiểu rõ vấn đề.
Có thể nói ra những điểm kiến thức của khoa ngoại thần kinh một cách ngắn gọn và đúng trọng tâm thì chắc chắn không phải chỉ đơn giản đọc sách là được, sinh viên y bình thường cũng không thể làm được.
“Em…” Bác sĩ Vương muốn hỏi người này là ai.
Xoay người, Tạ Uyển Doanh trực tiếp đối mặt với vị bác sĩ “chuẩn mực” này. Lúc này, cô chỉ muốn chất vấn đối phương nghĩ như thế nào khi làm bác sĩ giống như giáo sư Tân, bèn nói: “Vậy thì dưới tình huống khẩn cấp, các biện pháp cấp cứu của khoa ngoại thần kinh nên là chọc não thất bên rồi dẫn lưu cho nạn nhân ngay. Tại sao ông không thực hiện những biện pháp này mà chỉ kêu chúng tôi chuyển viện? Ông cần phải nói rõ ràng, tại sao ông lại không lập tức cấp cứu cho nạn nhân?”
Mỗi một câu nói của nữ bác sĩ này đều đang đánh vào linh hồn của một bác sĩ khoa ngoại thần kinh là ông. Cổ họng của bác sĩ Vương khô khốc.
Tiêu Dương nhìn bên mặt của bác sĩ Vương, trong lòng thầm nghĩ: Đúng rồi, tại sao anh lại không thực hiện những cái này?
Tân Nghiên Quân véo lòng bàn tay, giống như sinh viên của mình nói, cô ấy rất muốn có thể dùng thứ gì đó vả vào đầu của người này cho tỉnh để ông ấy nhận ra bản thân là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh mà đi cứu người.
Dường như sự việc có chuyển biến. Vài người nhìn chằm chằm vào bác sĩ Vương đợi ông lựa gió bỏ buồm.
Chỉ có đôi mắt của Nhạc Văn Đồng là tiếp tục yên tĩnh, giống như đang chìm trong âu sầu, ánh mắt sắc bén ghim vào chiếc điện thoại trong tay bác sĩ Vương. Cậu biết rằng, sự việc sẽ không được giải quyết đơn giản như vậy…