Chương 1296: Bị cô nói trúng
Chương 1296: Bị cô nói trúng
"Bác sĩ Vương, ai đang nói chuyện vậy?" Trong điện thoại truyền ra thanh âm của chủ nhiệm Đường. Người của mình hình như bị người khác "khi dễ", trong giọng nói của chủ nhiệm Đường không quá cao hứng.
Bác sĩ Vương nói vào điện thoại di động: "Là sinh viên y khoa của Quốc Hiệp nói rằng khoa phẫu thuật thần kinh của chúng ta không cứu người.”
"Sinh viên y khoa? Sinh viên y khoa nào?”
"Chủ nhiệm Đường." Bác sĩ Vương nhỏ giọng báo cáo: "Cháu trai của viện trưởng ở đây, cô ấy có thể là bạn học của Nhạc Văn Đồng.”
"Nhạc Văn Đồng cũng ở đó sao?" Chủ nhiệm Đường biết cháu trai nổi danh của viện trưởng.
"Vâng, chủ nhiệm Đường."
"Bảo cậu ta gọi điện thoại cho viện trưởng đi. Nếu không tin tưởng chúng ta, chất vấn chúng ta thì để cho bọn họ gọi điện thoại cho viện trưởng. Để viện trưởng ra mặt giải thích. Về phần sinh viên kia nói tại sao chúng ta không làm dẫn lưu não thất bên cho người bị thương, bác sĩ Vương, cậu ngay lập tức nói với cô ấy lý do tại sao. Cô ấy là một sinh viên, chưa bao giờ làm phẫu thuật thần kinh thì có thể biết được cái gì với cái gì? Không biết rằng nhiều điều được viết trong sách giáo khoa là không phù hợp trên lâm sàng sao?" Chủ nhiệm Đường càng nói càng lớn tiếng, có thể thấy được dường như bị lời nói của thực tập sinh chọc vào phổi, rất tức giận.
Trải qua sự chỉ đạo của chủ nhiệm Đường, bác sĩ Vương quay đầu phản bác lại lời của Tạ Uyển Doanh, tất cả đều là thuật ngữ chuyên khoa: "Biện pháp cô nói về mặt lâm sàng cũng không phải là phương án tốt nhất. Bệnh nhân không phải là không thể làm dẫn lưu não thất bên, nhưng phải tùy thuộc vào tình hình cụ thể của bệnh nhân. Người bị thương này thuộc về tụ máu hố sau cấp tính, áp lực não sau tăng cấp tính, não ứ nước. Đầu tiên cần dung mannitol làm giảm áp lực nội sọ, biện pháp cấp cứu này chúng tôi đã thực hiện. Dẫn lưu ngoài não thất bên được viết trong sách giáo khoa, nhưng, trên lâm sàng nếu làm như vậy thì sẽ trở thành giải phóng dịch não tủy quá nhanh, gây ra sự mất cân bằng áp lực trên vào dưới, một lần nữa hình thành thoát vị trên màn tiểu não. Điều đó có nghĩa là tình trạng của người bị thương sẽ trở nên tồi tệ hơn, vì vậy cách làm này thường không được thực hiện trên lâm sàng. Việc dẫn lưu não thất nên được bỏ qua mà trực tiếp loại bỏ tụ máu sau sọ, sau phẫu thuật lại tùy tình huống mà mở ống dẫn lưu não thất. Tôi là bác sĩ nội trú nên không thể thực hiện phẫu thuật như vậy, vì vậy tôi đã yêu cầu các người chuyển người bị thương đến Quốc Hiệp. Các người thay vì ở chỗ này cùng chúng ta lãng phí nước miếng, không bằng nhanh chóng chuyển viện đi.”
"Nói nhảm." Đối mặt với bài luận dài này của đối phương, Tạ Uyển Doanh chỉ ném ra hai chữ trả lại cho đối phương.
"Cô nói cái gì?" Bác sĩ Vương sắp nổ tung. Cô là một sinh viên y khoa lấy đâu ra sức lực để chất vấn về những lời nói chuyên môn của các bác sĩ chuyên khoa như họ.
Đúng là phải xem tình huống cụ thể của bệnh nhân. Nhưng vấn đề là tình huống của chị Từ như thế nào, không đợi được phẫu thuật thì trước tiên cần phải làm dẫn lưu não thất để tranh thủ cơ hội phẫu thuật. Nếu chuyển viện, đến nửa đường chị Từ sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Những người này là bác sĩ chuyên khoa, có thể không dự liệu được điều này sao? Dù sao nếu chuyển viện, bệnh nhân đã chuyển ra ngoài sẽ không liên quan gì đến bọn họ nữa. Cho nên ước gì bọn họ nhanh chóng chuyển người đi.
Lớp trưởng nói không sai, lời nói của những người này một chữ cũng không thể tin.
"Cô nói cái gì không kịp, làm sao cô biết không kịp, cô ở chỗ này lãng phí thời gian cứu mạng cô ấy, cô không biết sao? A…" Bác sĩ Vương tràn đầy tức giận nói đến nửa đường, trong lúc bất chợt là nghe thấy âm thanh gì đó, làm cho cậu ta đứng chôn chân tại chỗ như một kẻ ngốc.
Tít tít tít, máy theo dõi điện tâm đồ phát ra cảnh báo.
"Chuẩn bị tiến hành đặt nội khí quản." Tiêu Dương xoay người hô to, không nghĩ tới đúng như Tạ Uyển Doanh nói, thật sự là không kịp.
Nhịp thở và nhịp tim của những người bị thương đang giảm.
Nếu điều này xảy ra trên đường chuyển viện, trên xe cứu thương lấy đâu ra máy thở chứ.