Chương 1310: Đúng rồi
Chương 1310: Đúng rồi
Một lần nữa nói rõ giảng viên Nhậm là một đại lão siêu cấp lợi hại, chẳng qua ngày thường người ta vẫn ở trong phòng giải phẫu hoàn toàn làm cho người khác nhìn không ra.
Sử dụng máy khoan điện thông thường cũng được, sử dụng máy khoan tay thô sơ cũng được, điều quan trọng nhất vẫn là cảm giác tay của bác sĩ. Phần này là chỉ có các bác sĩ phẫu thuật chuyên khoa giàu kinh nghiệm, am hiểu về giải phẫu học trong phòng phẫu thuật mới có thể thực hiện được.
Tân Nghiên Quân là một bác sĩ nội khoa không thể làm được điều này, cũng may hiện tại công cụ y tế tiên tiến, cô ấy hoàn toàn có thể mượn công cụ y tế để tiến hành những thao tác này. Y học càng phát triển sẽ phục vụ cho bệnh nhân càng tốt hơn, sự phát triển của các dụng cụ y tế cùng với bác sĩ là không thể tách rời.
Sự xuất hiện của các công cụ tiên tiến có thể làm giảm ngưỡng kỹ thuật của một số bác sĩ. Cứu người phải dựa vào nỗ lực của nhiều bác sĩ hơn, hạ thấp ngưỡng kỹ thuật là một điều cần thiết. Giống như trước kia khi không dám dùng máy khoan điện, máy khoan tay cũng chỉ có thể để cho bác sĩ nam thực hiện, bác sĩ nữ bình thường thì không đủ sức để đục lỗ. Trước kia, thuật dẫn lưu chỉ có thể là khoan hộp sọ, cần phải cắt từng lớp từng lớp màng xương da đầu rồi mới đâm thủng. Làm sao có chuyện giống như công cụ phát triển như bây giờ, đục một lỗ có thể giải quyết vấn đề, được gọi là chọc dò hộp sọ.
Ngưỡng hạ thấp hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào kiến thức chuyên ngành. Khoan ở đâu đã trở thành một vấn đề khó khăn. May mắn thay, có một sinh viên rất đặc biệt ở đây để giúp đỡ. Tân Nghiên Quân tiếp tục để sinh viên phụ trợ bản thân.
Sinh viên nói có thể đâm, cô ấy lấy lưỡi dao phẫu thuật điểm lên da đầu một chút, chứ không phải vạch ra một lỗ dài, chỉ cần chọc dao tạo ra một điểm, lại lấy máy khoan điện lắp đặt thiết bị đặc thù đâm một lỗ nhỏ, quá trình chọc thủng sọ não đã hoàn thành gần một nửa.
Kim xuyên thủng đã chuẩn bị xong được Tạ Uyển Doanh đeo găng tay vô trùng nắm trong lòng bàn tay, có hơi nặng, cô muốn thay giáo sư Tân chọc kim xuyên đâm xuống.
Nhân viên y tế của Tuyên Ngũ đứng xung quanh nhìn không chớp mắt, chóng mặt.
Chỉ thấy bác sĩ khoa nội hô hấp của người ta thật sự động thủ, kế tiếp thực tập sinh của bệnh viện người ta cũng rất dũng cảm tiếp nhận kim đâm thủng không chút do dự. Thực tập sinh có thể có cảm giác như một bác sĩ chuyên khoa sao? Có thể cảm nhận được kim đâm xuyên đến đâu thì dừng lại không?
Tất cả mọi người đều nghi ngờ điều đó. Hai người Tiêu Dương và bác sĩ Vương nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tạ Uyển Doanh, biết đây sẽ là thời khắc quyết định sinh tử của người Quốc Hiệp.
Tân Nghiên Quân và Nhạc Văn Đồng nín thở, tựa như đang giúp Tạ Uyển Doanh nắm chặt sức mạnh, thành bại hiện tại rơi vào hai tay Tạ Uyển Doanh.
Tiếp theo, Tạ Uyển Doanh nhắm chặt mắt lại, hộp sọ bao kín, cô tuyệt đối không nhìn thấy kim có thể đâm tới đâu. Chỉ có thể dựa vào hình ảnh sơ bộ của CT và bản đồ giải phẫu 3D được hình thành trong não cô để thao tác.
Theo suy đoán của cô, độ sâu là khoảng 5,3cm và hướng hơi lệch năm độ về phía bên phải. Để cho đại não chỉ huy tay phải cầm kim của cô cẩn thận chuyển động đúng phương hướng, đến điểm tọa độ 3D đã định.
Cảm giác đột phá nhẹ đã có, thông tin từ đầu kim truyền đến dây thần kinh của bàn tay cô truyền trở lại não cô: Đúng rồi sao?
Trong phòng phẫu thuật Quốc Hiệp, chỉ nghe phía đối diện điện thoại di động đặc biệt yên tĩnh, có thể thấy được người đối diện đang thao tác đến điểm mấu chốt. Trái tim của nhóm Tào Dũng đang treo lơ lửng giữa không trung, căng thẳng giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lý Thừa Nguyên len lén thay đổi hơi thở, siết chặt điện thoại di động, siết chặt điện thoại không biết nên nói hay không nói.
Tiểu học muội có thể thành công không? Hoàng Chí Lỗi nhíu mày, nhíu rồi lại nhíu, ý niệm chợt lóe lên không dám nghĩ tiếp.
Mặt Lâm Hạo giống như một tờ giấy nhăn nhúm, chỉ mong lớp trưởng và bạn học Tạ ở đối diện có thể chống đỡ được.
Kiên trì, phải kiên trì. Trong nội tâm mỗi người ở đây đều rõ ràng, muốn cứu thành công thì cần nhân viên y tế phải kiên trì, cũng cần nghị lực sống bền bỉ của chính người bị thương.