Chương 1311: Người mù sờ tượng
Chương 1311: Người mù sờ tượng
“Chị Từ!” Trong điện thoại di động vang lên tiếng kêu của Tân Nghiên Quân.
Khiến cho trái tim của tất cả mọi người treo lên cao.
Sắc mặt Tào Dũng nghiêm túc.
“Như thế nào!” Lý Thừa Nguyên nhịn không được hỏi đối phương.
Đối diện không có âm thanh đáp lại, là đến thời điểm quan trọng. Tay trái Tạ Uyển Doanh vững vàng giúp tay phải rút lõi kim đâm thủng bên trong ra, nối với ống tiêm rồi rút ra, là máu. Không phải máu tươi tuôn ra, mà là dịch não tủy xen lẫn máu ứ đọng.
Thấy vậy, Tân Nghiên Quân và Nhạc Văn Đồng vui mừng vạn phần, ít nhất chứng minh là đâm thủng thành công.
"Chị Từ chị Từ." Tân Nghiên Quân tiếp tục lớn tiếng hô to tên đồng nghiệp, quay đầu lại nhìn hô hấp và nhịp tim trên máy theo dõi điện tâm đồ đều có dấu hiệu hồi phục, khiến cho bác sĩ bọn họ nhìn thấy một tia hy vọng.
Tiêu Dương đỡ gọng kính: Vậy mà bọn họ lại làm thành công?
Quay đầu lại thấy bác sĩ Vương từ trong góc nhảy ra ngoài. Đôi mắt của bác sĩ Vương giống như muốn ăn tay Tạ Uyển Doanh: Cái này, cái này, làm sao lại làm được?
Nói là căn cứ vào hình ảnh CT để định vị làm thủng tụ máu, nhưng trình tự bình thường hẳn là bác sĩ nhìn vào phim CT để xác định mặt phẳng não nơi tụ máu, đo trái đo phải. Dường như Tạ Uyển Doanh không có những động tác này, làm cho bác sĩ chuyên khoa như cậu ta chỉ cảm thấy cô nói chuyện thuần túy là sinh viên y khoa học thuộc lý luận trên giấy, nhất định sẽ thất bại.
Đo lượng trước là có, cô và lớp trưởng đã đo lượng trước khi giáo sư Tân hạ dao.
Chỉ là, giống như Tiêu Dương nghi ngờ cô, cho rằng động tác của bọn họ là sinh viên chiếu theo sách giáo khoa nên không để vào mắt. Cũng đúng, thời gian rất gấp gáp, động tác của cô và lớp trưởng tương đối nhanh.
Nhanh như thế nào, có lẽ các bác sĩ khác đối với phim CT phải suy nghĩ nửa ngày. Còn bọn họ đây là cấp cứu, cô chỉ có thể vẽ ra mấy đường giải phẫu quan trọng nhất trong đầu, sau đó để cho lớp trưởng Nhạc xác định không sai, cô trực tiếp căn cứ vào hình ảnh ba chiều trong đầu mình để định hướng điểm đâm thủng.
Nhạc Văn Đồng ngược lại tương đối hiểu quan điểm của người ngoài cuộc. Nghĩ lại lúc cậu vừa gặp cô cũng có suy nghĩ giống như bác sĩ Vương, chỉ cảm thấy cô thuộc kiểu người thô lỗ, hấp tấp và không có quy củ, như thể là cô đang làm lung tung.
Dựa theo cách nói của các đàn anh, năng lực đáng sợ nhất của cô kỳ thật không phải là khả năng tính toán của não bộ, mà là có thể đem hình ảnh não bộ cùng hình ảnh thật của cơ thể bệnh nhân kết hợp với nhau một cách rất hoàn mỹ, đồng thời thực hiện định vị trực tiếp và thao tác chính xác.
Suy đoán lúc trước của Tiêu Dương không sai, tất cả bác sĩ bình thường đều ở trong trạng thái người mù sờ tượng, trong lòng thấp thỏm, chỉ có thể cân đo đong đếm ở trong đầu, ước tính rồi lại ước tính, cuối cùng dựa vào kinh nghiệm thành công sau nhiều lần thất bại để xuống tay, kinh nghiệm trở nên vô cùng trọng yếu. Tuy nhiên, cô thì khác, khả năng và tốc độ định vị 3D của cô không cần phải dựa quá nhiều vào kinh nghiệm mà thuộc về thiên phú, vì vậy thật bất ngờ.
Reng reng reng, điện thoại đổ chuông.
Bác sĩ Vương cầm điện thoại di động thấy tên người gọi đến: A, là chủ nhiệm Đường?
"Bác sĩ Vương, tình trạng người bị thương thế nào rồi?" Chủ nhiệm Đường ở đối diện hỏi.
Trong lòng bác sĩ Vương thắc mắc, lãnh đạo không phải để cho người bị thương chuyển viện sao? Tại sao còn gọi lại để hỏi.
"Bây giờ tôi đang trên đường trở về bệnh viện." Chủ nhiệm Đường nói ra mình ở đâu và tại sao lại cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, ông ta đã nghĩ, tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp gặp chuyện không may, trở về bệnh viện tham gia cấp cứu là chuyện nên làm, tránh cho mọi người nói ngay cả đồng nghiệp mà ông ta cũng thấy chết không cứu. Chỉ là dựa theo kinh nghiệm của ông ta suy đoán, người bị thương này nhất định là không đợi được ông ta trở về cứu.
Thì ra ban đầu lãnh đạo muốn trở lại bệnh viện để cứu người bị thương, điều này nằm ngoài dự đoán của bác sĩ Vương.