Chương 1314: Không dám tự hào
Chương 1314: Không dám tự hào
Cảm giác giống như quay trở lại thời điểm còn ở khoa phẫu thuật gan mật hợp tác với bác sĩ Tống, Tạ Uyển Doanh gật gật đầu, phân tích cho bác sĩ Tống những gì mình làm trước đó: "Hiện tại máu tụ rút ra khoảng 3ml, tôi không dám hút nữa. Áp lực rút ra cho phép nhịp tim và hơi thở của người bị thương phục hồi được phần nào. Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã lặp lại. Điểm đâm thủng này có thể cần phải được điều chỉnh một lần nữa. Tôi không chắc chắn hướng chảy của dịch não tủy trong não. Chỉ có thể dựa vào bác sĩ Tống phán đoán.”
"Được, tôi biết rồi." Tống Học Lâm đáp lời, hai tay đưa tới tiếp nhận ống tiêm và ống dẫn nối trong tay cô.
Y tá trưởng khoa ngoại thần kinh mở hộp thuốc cấp cứu, lấy ra một loại dẫn lưu ngoài sọ não mang từ bệnh viện của mình, do chính bác sĩ phẫu thuật thần kinh Quốc Hiệp tự sáng tạo.
Trái tim Tân Nghiên Quân đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn gọi điện thoại hỏi bạn học Lý và Tào Dũng kế tiếp sẽ như thế nào.
Người trong phòng phẫu thuật Quốc Hiệp nghe thấy Tống Học Lâm đã đến, Hoàng Chí Lỗi thở ra một hơi, lẩm bẩm: Tiểu tử này rốt cục cũng chạy tới a.
Nghe thấy thanh âm này của anh, Lý Thừa Nguyên có thể biết được người khoa phẫu thuật thần kinh rất có lòng tin đối với tài tử Bắc Đô này.
"Cậu ấy đến đó mất bao lâu?" Hoàng Chí Lỗi hỏi một câu.
Lâm Hạo bị hỏi không rõ tiền bối như thế nào đoán được cậu âm thầm giúp đối phương tính toán thời gian. Chỉ có thể nói các đàn anh có ánh mắt rất tinh tường, nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi mắt đàn anh. Lâm Hạo ngoan ngoãn trả lời: "Cậu ấy đi mất bốn mươi sáu phút ạ.”
Chẳng khác nào nói, tiểu học muội kiên trì hơn bốn mươi phút gần một tiếng đồng hồ, rất trâu a. Hoàng Chí Lỗi ở trong nội tâm lại vì tiểu học muội giơ lên một ngón tay cái. Cho nên, nếu Tống Học Lâm cô phụ sự kiên trì của tiểu học muội, quay đầu lại chờ anh và đàn anh Tào thu thập đi.
Tạ Uyển Doanh cảm thấy bác sĩ Tống sau khi đến khoa ngoại thần kinh vẫn có chút đáng thương, hiện tại bị đàn anh Tào cử chạy tới trợ giúp bọn họ, có thể là đàn anh Tào cho rằng bác sĩ Tống có năng lực làm được việc.
Bất quá hình như bác sĩ Tống có vẻ rất thích thú.
Khổ thì khổ, nhưng con người chỉ cần làm những gì họ thích thì sẽ không cảm thấy khổ nữa.
Hai tay Tống Học Lâm nhẹ nhàng điều chỉnh ống dẫn lưu, ánh mắt chuyên chú như đang làm một tác phẩm mỹ thuật tinh tế, bên trong ẩn chứa sự cuồng nhiệt, bề ngoài thì điềm tĩnh như một nghệ sĩ.
Tất cả mọi người đều bị sự tĩnh lặng của cậu ta dẫn dắt, lẳng lặng quan sát vẻ mặt duy mỹ của cậu ta giống như cùng ống dẫn lưu của người bị thương hòa làm một thể.
Cục máu đông trong ống dẫn lưu lần lượt được rút ra, ống dẫn lưu nối với dẫn lưu ngoài sọ não, máu chảy qua ống dẫn lưu liên tục bài tiết ra ngoài, nhưng hô hấp và nhịp tim của bệnh nhân không dao động, ổn định.
Đầu bác sĩ Vương đổ mồ hôi. Người ta cũng là bác sĩ nội trú phẫu thuật thần kinh nhưng lại làm được những việc mà cậu ta không làm được. Đó là một cú sốc lớn đối với cậu ta.
"Bác sĩ Tống, bác sĩ tống, anh thật lợi hại." Tạ Uyển Doanh thật lòng khen ngợi, giống như cô nhìn không rõ thao tác này là chuyện gì xảy ra.
Nhận được lời khen ngợi của cô, Tống Học Lâm lạnh lùng nói: "Bác sĩ Tạ chưa từng đến khoa ngoại thần kinh." Cô chưa bao giờ đến đó, vì vậy cô không có kinh nghiệm và cảm giác về điều đó. Chỉ biết cắm kim vào nơi bị tụ máu hẳn là thông qua trục dài nhất của khối máu tụ và đặt ống ở đầu xa của khối máu tụ để hóa lỏng hoàn toàn khối máu tụ trước khi dẫn lưu ra ngoài, để dịch não tủy có thể khôi phục đến một mức độ lưu động nhất định mới có thể tránh cho máu tụ ra không triệt để ngược lại tạo thành rối loạn tiếp tục đối với mô não.
Không nghĩ tới chính là sau khi cậu ta nói xong lời này lại bị giáo sư Tân Nghiên Quân bên cạnh ba ba đập sau lưng cậu ta hai cái.