Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 132 - Chương 132 - Nổi Trận Lôi Đình (1)

Chương 132 - Nổi trận lôi đình (1)
Chương 132 - Nổi trận lôi đình (1)

Phó Hân Hằng cùng khoa với Chu Hội Thương, cùng khoa ngoại tim mạch .

Cái người theo sau Phó Hân Hằng đi vào, ăn mặc khá trang trọng, áo khoác ngoài vải cashmere màu xám buộc thêm thắt lưng, trông rất phong độ, là Thường Gia Vĩ, ở khoa chỉnh hình.

Phó Hân Hằng và Thường Gia Vĩ là bạn học, không phải tốt nghiệp ở Quốc Hiệp, mà là tốt nghiệp tại một trường đại học có tiếng khác trong nước.

Nói đến việc tuyển dụng hàng năm của Quốc Hiệp thì phạm vi rất rộng, họ đều rất khao khát những vị bác sĩ thiên tài. Chỉ cần là bác sĩ giỏi, thì Quốc Hiệp không quan tâm là tốt nghiệp ở đâu cũng sẽ tuyển dụng. Điều này đã tạo nên một vòng tròn nội bộ.

“Biết sớm thì chúng ta đến sau một ngày không phải tốt rồi sao?” Chu Hội Thương nhỏ giọng nói, phàn nàn 2 bạn học cũ sao lại muốn đến vào tối nay. Ngày đầu năm, đương nhiên ai cũng muốn tranh nhau đến chúc tết viện trưởng Ngô cả.

“Viện trưởng Ngô vốn là muốn anh ấy đến vào buổi trưa hôm nay, nhưng hôm qua anh ấy có ca phẫu thuật cho bệnh nhân, không cách nào đến kịp, nên đã gọi điện thoại đổi sang buổi tối.” Nhậm Sùng Đạt nói.

“Có thể đổi sang ngày mai mà.” Chu Hội Thương vẫn kiên trì nói tiếp.

“Cậu sợ anh ta đến mức nào?” Thấy anh ta cứ vô duyên vô cớ tự đổ lỗi lên đầu người khác, Tào Dũng nói với bạn học cũ.

Chu Hội Thương nói: “Tôi không phải sợ anh ta. Tôi chỉ là không muốn gặp mặt trực tiếp anh ta lắm.”

Sự thật là Chu Hội Thương và Phó Hân Hằng được tuyển chọn vào khoa ngoại cùng một năm.

Nhưng hiện tại, rõ ràng là Phó Hân Hằng đã tiến lên trước một bước so với Chu Hội Thương rồi, trong tương lai gần có hi vọng sẽ thăng tiến lên Phó chủ nhiệm.

Nếu như nói đây chính là lý do khiến cho Chu Hội Thương ghen ghét, sợ hãi đối phương thì không phải. Điểm này trong lòng Tào Dũng và Nhậm Sùng Đạt cũng hiểu rõ, hai người cùng im lặng ở bên Chu Hội Thương.

Tưởng Anh nói với các vị khách đến thăm: “Mọi người cứ chuyển ghế qua mà ngồi, đừng ngại nhé.”

“Cô giáo, chúng em giúp mọi người chuyển ghế nhé.” Ba người con gái Chương Tiểu Huệ, hành động nhanh gọn, giúp Phó Hân Hằng và Thường Gia Vĩ di chuyển ghế ngồi.

Thường Gia Vĩ nhận ra bọn nói, nói: “Ôi, em có phải là Chương Tiểu Huệ không?”

“Vâng, thầy giáo Thường.” Khuôn mặt của Chương Tiểu Huệ cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Vừa rồi dù cho là Tam Kiếm Khách kia hay Đào Trí Kiệt ở phía sau, cũng hoàn toàn không chú ý đến ba người các cô, bất kể các cô có tỏ vẻ niềm nở thế nào.

“Thời gian trước, bệnh viện chúng ta không phải tổ chức đêm tiệc mừng năm mới sao? Em ở trên sân khấu hát bài “Đường núi mười tám vòng”, nghe rất hay.” Thường Gia Vĩ nhìn thấy cô mặc trên người một chiếc váy phối cùng áo khoác ngắn vải cashmere, liền khen: “Hôm nay em mặc như vậy cũng rất xinh đẹp.”

Có người nhớ tới bài hát mà cô đã hát mấy ngày trước, còn khen cô xinh đẹp, trong lòng Chương Tiểu Huệ có chút kích động.

“Chương Tiểu Huệ.”

Lại có người gọi tên của cô rồi, là do đều nhớ đến tiết mục hát của cô. Trong lòng Chương Tiểu Huệ trong chốc lát lại càng vui sướng đắc ý.

Chỉ không ngờ người vừa gọi tên cô đột nhiên hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Cô là Chương Tiểu Huệ!”

Chương Tiểu Huệ giật mình quay đầu lại, phát hiện người đang nói là Chu Hội Thương, ngây người ra: “Thầy Chu?”

Những người khác cũng rất ngạc nhiên khi nghe thấy giọng điệu kì lạ này của Chu Hội Thương.

Nhậm Sùng Đạt nhớ ra gì đó, nhưng chỉ sờ mũi mà không nói gì, dù sao cũng có người mở miệng rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tào Dũng và Đào Trí Kiệt hỏi, vừa nghe thấy giọng điệu đó của Chu Hội Thương là đã biết có gì đó không đúng, biểu cảm của anh ta cũng kì lạ.

“Cậu thích nghe cô ấy hát sao?” Thường Gia Vĩ cười hỏi, không cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì lớn được, hôm này là ngày đầu năm mới mà, nếu có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn phải là chuyện tốt.

“Cái gì mà thích nghe cô ấy hát chứ!” Chu Hội Thương nổi cơn tam bành, đem sủi cảo gói trong tay quăng lên trên mâm, tay chỉ vào Chương Tiểu Huệ: “Cô nói đi, tại sao cô lại không nghe điện thoại của bác sĩ Lâm?”

Bình Luận (0)
Comment