"Bác sĩ Lâm?" Mọi người còn chưa hiểu ra sao.
Chương Tiểu Huệ hiểu toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện xảy ra, liền nói: "Tại sao em phải tiếp điện thoại của anh ấy…"
"Cô tự trao bệnh nhân cho anh ấy, anh ấy có vấn đề muốn hỏi cô, sao cô em lại không tiếp điện thoại của anh ấy? Cô có biết không, người hôm nay cô phải chịu trách nhiệm chính là bệnh nhân kia. Cô nói cho anh ta hay tin bệnh nhân đã không sao để anh ta ngừng giám hộ. Sau đó bệnh nhân suýt chết đột nhiên được cứu sống, chúng tôi còn phải vừa tìm cô vừa viết bệnh án. Chẳng may cuống tim của bệnh nhân có điều bất thường, cô cho rằng người chịu trách nhiệm giám hộ ông ta sẽ thế nào. Kết quả không khác gì người giám hộ ghi chép, cô không cho phép anh ta tiến hành kích điện tâm đồ. Cô cũng không nói cho bác sĩ Lâm biết bệnh nhân có một đứa con gái bảy tuổi, hiện tại chỉ còn ông ấy và đứa bé gái kia. Một đứa bé gái không có mẹ, suýt chút nữa cũng chẳng còn ba!"
Từng câu nói giống như một quả bom, khiến toàn bộ phòng khách trong chốc lát trở lên im ắng.
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm mình, hai chân Chương Tiểu Huệ run rẩy.
"Có thật như vậy không?" Thường Gia Vĩ không nhịn được hỏi cô ấy, có chút nghi ngờ tính thật giả trong sự việc này bởi vì người nào đó để lại ấn tượng rất tốt với anh nha.
"Vấn đề này em cần quay về gọi điện hỏi bác sĩ Lâm một chút. Dù sao em cũng không nhận được điện thoại của anh ấy, có phải thầy Chu nghĩ sai cái gì rồi không." Chương Tiểu Huệ bình tĩnh cất lời: "Có lẽ người bác sĩ Lâm nói không phải em."
"Tôi có thể vu khống cho cô sao?" Chu Hội Thương bớt giận: "Cô tự mình lấy điện thoại ra, xem rốt cuộc có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của bác sĩ Lâm gọi cho cô. Có phải cô chịu trách nhiệm thay bác sĩ Lâm đi cấp cứu hay không?"
Lấy điện thoại là được. Chương Tiểu Huệ đút tay vào trong bọc rút điện thoại của mình ra.
Có người thấy vậy đột nhiên hỏi cô ấy: "Cô có mấy cái điện thoại? Tôi nhớ không lầm thì cô không chỉ có một cái điện thoại mà."
Những người khác nghe được, Chu Hội Thương quay đầu lại hỏi lời Đào Trí Kiệt mới thốt ra: "Anh biết em ấy không chỉ có một chiếc điện thoại à?"
"Trước kia, cô ấy từng thay ca bên khoa chúng tôi." Đào Trí Kiệt nói.
Chỉ cần để ý một chút cũng có thể biết rõ ngay. Có thể nói thường ngày Chu Hội Thương không chú ý đến mối quan hệ của những người này. Dù sao Chương Tiểu Huệ vốn là hoa khôi của trường, rất nhiều người yêu quý kể cả một vài lãnh đạo. Đương nhiên, nói đúng ra thì hoa khôi của trường có không xứng với chức vị bác sĩ cũng chẳng sao.
Trong Tam Kiếm Khách đoán chừng lưu ý tới chỉ có mình Tào Dũng, Chu Hội Thương không thiên vị, trong trường có Nhậm Sùng Đạt nhưng lúc trước Tào Dũng đi ra nước ngoài đã hơn ba năm.
"Cô có mấy cái điện thoại?" Chu Hội Thương kinh ngạc hỏi Chương Tiểu Huệ.
Một người có mấy cái điện thoại không kỳ lạ, vấn đề là cô ấy là bác sĩ thì phải báo cáo tất cả di động cho bệnh viện biết rõ. Bệnh viện không phải công ty, vài phút thôi cũng ảnh hưởng tới tính mạng của bệnh nhân. Bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến xấu lại không liên lạc được với bác sĩ điều trị trước đó sẽ là chuyện lớn.
Chương Tiểu Huệ suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này thế nào. Sự thật là cô ấy có ít nhất hai cái điện thoại. Rời khỏi bệnh viện, muốn tới đây gặp mặt viện trưởng Ngô, cô mang theo điện thoại liên hệ với bệnh làm gì để tự mình rước thêm phiền phức.
"Em có nói số điện thoại di động khác cho phòng hộ lý, khả năng là y tá trưởng chưa nói với bác sĩ Lâm."
"Vậy sao?" Chu Hội Thương thầm nghĩ may mắn đó là lão Lâm, nếu không anh sẽ tức tới ói máu.
Chẳng trách gọi nhiều lần không ai tiếp chuyện, người ta có mấy cái điện thoại vừa thích hợp tránh được nhiều cuộc gọi của đồng nghiệp bệnh viện. Cái gì mà y tá trưởng chưa nói, vừa nghe đã biết chỉ là kiếm cớ. Tâm tư đặt hết vào công việc, bất luận có đi ra ngoài cũng sẽ mang theo điện thoại liên lạc với bệnh viện.
"Cô định khi nào mới gọi lại cho bác sĩ Lâm?" Chu Hội Thương tiếp tục hỏi.
Chương Tiểu Huệ không vui khi bị đối phương hỏi tới. Việc này không làm cho rõ, Chu Hội Thương sẽ còn dùng phương thức hỏi tội thế nào để chất vấn cô ở nơi này nữa.
Cho dù là tiền bối, sao có thể đối với cô như vậy? Không biết đang ở trước cửa nhà viện trưởng Ngô sao? Anh là muốn làm cô mất hết mặt mũi, thanh danh cũng không còn hay gì?