Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1322 - Chương 1322: Đàn Anh Rất Bận

Chương 1322: Đàn anh rất bận
Chương 1322: Đàn anh rất bận
Chương 1322: Đàn anh rất bận




Y tá rất tận tâm, đi ngang qua văn phòng của Tào Dũng gõ cửa nói với Hoàng Chí Lỗi: "Nghiên cứu sinh khoa phụ sản kia nói muốn xin lỗi bác sĩ Tào.”

"Sao cô ta không xin lỗi tiểu học muội tôi?" Hoàng Chí Lỗi hừ một cái, quay đầu đi.

Tạ Uyển Doanh nói sự thật cho đàn anh Hoàng: "Buổi sáng cô ấy gặp em đã xin lỗi rồi ạ.”

"Chứng tỏ căn bản là cô ta không có thành ý, gặp được em mới xin lỗi em." Hoàng Chí Lỗi chỉ trích cô không nên quá tốt.

"Bác sĩ Tạ không phải là người quá tốt, mà là cảm thấy so đo với loại người này không có ý nghĩa." Tống Học Lâm lặng lẽ bổ sung thêm những gì cậu ta biết về bác sĩ Tạ.

Hoàng Chí Lỗi nghe xong lời này của cậu ta cười ha ha: "Cũng đúng, chỉ số thông minh của cô ta sao có thể so sánh với tiểu học muội của tôi.”

Lâm Hạo ở bên cạnh nghe tiền bối nói chuyện phiếm, mí mắt có chút đánh nhau. Làm xong phẫu thuật suốt đêm tiền bối vẫn có thể tiếp tục nói đùa, cậu nghĩ cũng không cách nào nghĩ. Chỉ có thể nói, phẫu thuật thần kinh không phải là nơi mà ai cũng có thể ở lại.

Tạ Uyển Doanh vội vàng giúp bọn họ mở bữa sáng ra, nhất là cháo, cần để nguội một chút mới có thể ăn.

Nghe nói đàn anh Tào đi tắm rửa trước, tắm rửa xong lại tới ăn. Quả nhiên là một bác sĩ rất biết sống, tuyệt đối sẽ không bởi vì công việc bận rộn mà để cho mình lôi thôi.

Tào Dũng gội đầu xong thần sảng khoái đi vào văn phòng, nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên hiện má lúm đồng tiền, nói: "Ăn cùng đi.”

"Em đã ăn rồi."

Tiểu học muội nói ăn điểm tâm rồi. Hoàng Chí Lỗi nhận được ánh mắt đàn anh Tào đưa tới, đi tới mở tủ ngăn kéo bàn làm việc của đàn anh Tào ra, lấy ra một hộp đồ ăn vặt nhập khẩu.

Một vài viên kẹo socola sữa được đặt trên bàn.

Tạ Uyển Doanh không nghĩ nhiều, trước lạ sau quen, tiện tay cầm một viên bóc ra bỏ vào miệng. Trong tiềm thức cô đã coi đàn anh Tào thành người nhà, đàn anh Tào cũng không thích mọi người khách khí với anh.

Nhai nhai, đồ ăn ở chỗ đàn anh Tào thật ngon, rất hợp khẩu vị của cô.

Thấy cô ăn Hoàng Chí Lỗi cười không khép được miệng, nghĩ đến mạch não của tiểu học muội không giống những người khác, căn bản giống như không ý thức mình đang ăn socola.

Socola có hơi ngọt, Tào Dũng lấy ra bình sắt đựng trà đen, muốn pha cho cô một ít trà. Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông. Thật sự là không muốn nghe máy, bất quá bác sĩ không thể không nghe điện thoại, phòng ngừa có bệnh nhân khẩn cấp cần bác sĩ cứu giúp.

Người gọi điện thoại đến tự xưng là thư ký của Tập đoàn Năng lượng Quốc Gia, truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo nói: "Bác sĩ Tào, Tề tổng bởi vì sáng nay phải vội vàng trở về công ty mở hội nghị về an toàn sản xuất, không thể kịp thời tự mình bày tỏ lòng biết ơn đối với anh.”

"Không có việc gì." Tào Dũng nói. Bác sĩ đối mặt với bệnh nhân, có gặp mặt ông chủ hay không cũng không quan trọng.

"Tề tổng đã dặn dò, nói sau này tiền điện thoại hàng tháng của bác sĩ Tào và nhân viên y tế trong khoa của bác sĩ Tào sẽ do Tề tổng tài trợ riêng."

Kim chủ ra tay rất hào phóng, trực tiếp miễn phí tiền điện thoại cho một đám nhân viên y tế bọn họ.

Các bác sĩ phẫu thuật thần kinh có mặt nghe thấy vậy mí mắt chớp chớp.

Chi phí điện thoại rất đắt đỏ, một tháng bác sĩ giống như bọn họ gọi nhiều hơn, đôi khi tốn hàng ngàn. Đối với tổng giám đốc có có tài sản hàng chục triệu thì chút tiền điện thoại này chỉ như mưa phùn, mỗi tháng tổng cộng bất quá hai ba vạn, nhưng có thể bán nhân tình cho khoa phẫu thuật thần kinh của Quốc Hiệp bọn họ. Vị Tề tổng này hiển nhiên là người rất giỏi làm ăn. Nói cho cùng thì rất ít người chọn thưởng cho nhân viên y tế mà sẽ thưởng cho các phòng ban và bệnh viện. Bệnh viện và khoa sẽ lấy số tiền này để đầu tư trang thiết bị y tế và mở rộng bệnh viện, không phân cho riêng cá nhân họ. Trong thực tế, việc tạo động lực cho mỗi cá nhân là một điều rất quan trọng.

"Nếu là tài trợ thì phải chuyển vào tài khoản công của bệnh viện." Tào Dũng nói theo cách giải quyết việc chung.





Bình Luận (0)
Comment