Chương 1338: Được bệnh nhân thỉnh cầu
Chương 1338: Được bệnh nhân thỉnh cầu
Thêm một bước chứng minh, suy nghĩ của bác sĩ nội khoa vô cùng toàn diện.
Định song phương á, một nhóm bác sĩ sẽ phải ra ngoài nói rõ với người nhà bệnh nhân.
Chủ nhiệm Dương mở cửa văn phòng làm việc, nhìn thấy một bà cụ lạ mặt đứng ở bên ngoài.
Bà cụ với mái tóc hoa râm, khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi.
“Bà là?” Cảm thấy người này là người nhà của bệnh nhân, chủ nhiệm Dương hỏi đối phương, đồng thời cũng hỏi các sĩ khác người này có phải người nhà của bệnh nhân Trần Thành Nhiên hay không.
Các bác sĩ đều lắc đầu. Trần Thành Nhiên được ba mẹ đưa đến khám bệnh, chứ không phải bà nội.
Ánh mắt của bà cụ không nhìn chủ nhiệm Dương, mà nhìn chằm chằm vào Tạ Uyển Doanh, nói: “Cho hỏi vị này là bác sĩ Tạ đúng không?”
Người nhà bệnh nhân tìm bạn học Tạ sao?
Phùng Nhất Công nghĩ, vừa khéo đồng ý với câu nói lúc sáng của đàn anh Vu, bây giờ bạn học Tạ Uyển Doanh bận rộn hơn bất kì ai.
“Bà tìm bác sĩ Tạ có việc gì sao?” Chủ nhiệm Dương cẩn thận hỏi người nhà bệnh nhân này.
“Tôi là người nhà bệnh nhân của bác sĩ Thiệu.” Bà cụ giới thiệu bản thân.
“Bác sĩ Thiệu là bác sĩ khoa nào của bệnh viện chúng tôi thế?” Chủ nhiệm Dương nhớ lại trong đơn vị của mình bác sĩ nào họ Thiệu.
“Cậu ấy là bác sĩ khoa tim mạch của bệnh viện Tuyên Ngũ. Con trai tôi bị ung thư môn vị đã làm phẫu thuật ở chỗ cậu ta, sau phẫu thuật phát sinh vấn đề hở miệng vết thương. Hôm nay có người giới thiệu bác sĩ Thiệu, nói là bác sĩ Tạ ở Quốc Hiệp có cách có thể cứu sống con trai tôi.” Bà cụ thuật lại nguyên nhân vì sao bản thân từ Tuyên Ngũ vội vã đến Quốc Hiệp.
Cùng với lão Ngụy của Tuyên Ngũ thực sự không bao lâu. Bà cụ người nhà bệnh nhân này có lẽ đã ở bên cạnh nghe được nội dung nói chuyện của bác sĩ, nên đã lập tức chạy đến Quốc Hiệp.
Người nhà vì chữa trị cho bệnh nhân mà sẵn sàng dốc hết sức lực. Nhìn người mẹ già lớn tuổi này, bất chấp sức khỏe của mình, chỉ vì cứu sống con trai mình, mà bất chấp việc gì cũng sẵn sàng làm. Lại nhìn ba mẹ Trần Thành Nhiên ở bên ngoài cùng con trai chuyển đến khám bệnh, có thể nhìn thấy các bậc cha mẹ trên thế giới yêu thương con cái đến nhường nào.
“Tôi muốn mời bác sĩ Tạ đến cứu con trai tôi.” Bà cụ ở trước mặt tất cả các bác sĩ có mặt đưa ra lời thỉnh cầu.
Nghe được câu nói này, một số giáo sư có chút khó xử. Chủ nhiệm Dương giải thích với người nhà bệnh nhân: “Bác sĩ Tạ chỉ là sinh viên, chưa có tư cách hành nghề y, không có cách nào đến Tuyên Ngũ cứu người được.”
“Tôi biết cô ấy làm được. Vừa nãy tôi nghe các người nói chuyện rồi.” Bà cụ người nhà bệnh nhân này không phải là người không có học không có kiến thức, xem ra trình độ học vấn cũng khá cao, có thể nghe hiểu logic thảo luận bệnh án của các bác sĩ trong văn phòng, chỉ ra những lời mình đã nghe lén được.
“Cho dù là như vậy, cũng không được....”
“Tôi quỳ xuống xin cậu, có được không? Bác sĩ!” Bà cụ thấy mình liên tục bị từ chối, kích động, hai đầu gối như sắp khuỵu xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Con trai tôi bị rò rỉ vết thương đã hơn ba tháng sau khi phẫu thuật, càng ngày càng gầy đi, sốt liên miên không hết. Cả nhà chúng tôi cũng thấy nó đau đớn đến mức ngủ không được. Con trai tôi cái gì cũng giỏi, bởi vì kế sinh nhai của gia đình mà hi sinh đánh đổi quá nhiều thứ, không biết tại sao lại mắc phải căn bệnh này. Tôi khó khăn lắm mới thấy nó thành gia lập nghiệp, tôi cũng không dám hi vọng xa vời nó có thể sống lâu, nhưng mong nó thể sống đến khi cháu trai cháu gái tôi hơn một chút. Cháu trai cháu gái tôi năm nay học lớp năm lớp sáu tiểu học, nếu không còn ba nữa phải làm sao đây. Gia đình nó sẽ tan vỡ. Tôi không thể để cho cháu của tôi còn nhỏ đã phải theo ba dượng. Bác sĩ cậu cũng có con, cậu nghĩ đến tâm trạng của tôi một chút....”
“Bà đứng dậy đi, đừng quỳ đừng quỳ!” Chủ nhiệm Dương cùng với các bác sĩ vội vàng đỡ bà cụ dậy, làm bác sĩ sợ nhất là gặp phải người nhà như vậy.