Chương 1339: Chỉ có thể đi
Chương 1339: Chỉ có thể đi
“Bác sĩ, vấn đề mà cậu nói tôi có thể hiểu được. Nhưng con trai tôi chỉ có một mạng sống, tôi không thể trơ mắt nhìn nó chết được. Xin cậu hãy hiểu cho chúng tôi. Tôi chỉ là muốn thử lần nữa, bất luận như thế nào chỉ cần có cách đều thử, để cứu sống con trai tôi.” Bà cụ trong lúc nói chuyện khóc không nên lời, không ngừng nghẹn ngào.
Không khí bi thương ở hiện trường khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng. Hơn nữa, lúc trước chính người ở Quốc Hiệp đã từng xảy ra chuyện gần như tương tự ở Tuyên Ngũ. Bác sĩ nào ở Quốc Hiệp có thể khiến cho trái tim sắt đá được.
Chủ nhiệm Dương nhìn về phía Vu Học Hiền: Tội của cậu tự cậu giải quyết.
Vu Học Hiền xanh mặt, tay chạm vào điện thoại trong túi áo blouse trắng muốn gọi điện thoại mắng Ngụy Quốc Viễn.
Cho dù như thế nào, việc bác sĩ thảo luận chưa đưa ra quyết định không nên để cho người nhà bệnh nhân biết, điều đó sẽ ảnh hưởng đến trật tự y tế bình thường.
Ai bảo Quốc Hiệp bọn họ là người tốt như vậy, trước đó không tính toán nợ nần với Tuyên Ngũ.
“Như vậy đi.” Chủ nhiệm Dương lại nói với người nhà bệnh nhân: “Bà bảo với bác sĩ bọn họ viết một bức thư mời bác sĩ bên ngoài bệnh viện hỗ trợ hội chẩn rồi gởi đến đây. Bác sĩ bệnh viện chúng tôi đến hội chẩn cần phải đi theo quy định.”
“Vâng.” Bà cụ liên tục trả lời, hai tay không kịp lau nước mắt, liền vội vàng lấy điện thoại ra liên hệ với bác sĩ Thiệu.
“Bà không cần quá lo lắng. Hoàn thành thủ tục này, xem như hai bên bệnh viện đều đã phê chuẩn đồng ý rồi. Bác sĩ Tạ sẽ theo bác sĩ Vu đến bệnh viện Tuyên Ngũ hội chẩn, bác sĩ bệnh viện Tuyên Ngũ phải chuẩn bị xong những việc liên quan trước, những việc này đều mất thời gian.” Chủ nhiệm Dương lại báo trước phòng ngừa cho người nhà bệnh nhân: “Còn về việc bác sĩ Tạ bác sĩ Vu đến đó có thể giúp được hay không, còn phải tùy thuộc vào tình hình cụ thể. Trong điện thoại không nói rõ được.”
“Tôi hiểu rồi, bác sĩ. Cảm ơn các người đã đồng ý cố gắng cứu mạng con trai tôi.” Bà cụ dập đầu nói cảm ơn với các bác sĩ trước.
Là một người nhà thấu tình đạt lý. Thế nên sau đó Vu Học Hiền lấy điện thoại chất vấn người của Tuyên Ngũ tại sao lại làm như vậy.
Ngụy Quốc Viễn nhận được điện thoại của anh ấy liền giải thích: “Chúng tôi không biết bà ấy đến tìm các anh. Nếu chúng tôi biết chúng tôi nhất định sẽ ngăn cản.”
“Anh đừng có giả bộ là anh vô tội.” Vu Học Hiền chỉ ra.
“Không có, bác sĩ Vu, đừng nói như vậy. Tôi biết đêm đó nợ Quốc Hiệp các anh, luôn muốn tìm cơ hội để giúp đỡ.”
“Cái cậu gọi là giúp đỡ là bảo chúng tôi đến giúp đỡ.”
“Không có không có.” Ngụy Quốc Viễn cười lớn hai tiếng: “Bác sĩ Vu anh thật thích đùa.”
Đàn anh Vu nào có thích đùa, giáo sư Ngụy ở đầu dây bên kia không nhìn thấy được mà thôi, đàn anh Vu tức giận đến mức mặt mày xanh đen. Tạ Uyển Doanh nhìn thấy tình hình này chỉ sợ rằng đàn anh sắp bùng nổ, vậy nên đã cùng hai bạn học đi ra ngoài né tránh trước.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện về lớp trưởng.
“Không biết lớp trưởng giảng viên gọi về trường học làm gì nhỉ.” Phan Thế Hoa nghĩ rồi nói: “Hiện tại ở trường cũng không có hoạt động lớn gì cần tổ chức, khả năng là trong lớp chúng ta xảy ra chuyện gì.”
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi sáng hôm nay, Tạ Uyển Doanh và Phùng Nhất Công có cái nhìn khác về Phan Thế Hoa.
Người ta không chỉ là hình tượng nam sinh ấm áp, mật độ suy nghĩ và sự quan sát những chi tiết xung quanh của cậu ấy rất đáng kinh ngạc, khiến mọi người cảm thấy có chút giống với Sherlock Holmes.
Luân phiên quan sát các chi tiết của cuộc sống xung quanh, Tạ Uyển Doanh tự nhận mình không bằng bạn học Phan, vô cùng ngưỡng mộ bác sĩ như đàn anh Tào cuộc sống công việc đều không lỡ. Đàn anh Tào là một thiên tài thực sự.
Chỉ là, diễn biến tiếp theo của sự việc là điều mà bạn học Phan Sherlock Holmes không ngờ đến.
Buổi sáng Nhạc Văn Đồng nhận được điện thoại thông báo của giảng viên liền vội vàng trở về học viện y, đi vào và nói chuyện với giảng viên.