Bất luận là bác sĩ Giang hay bác sĩ Lâm, biểu hiện đều giống như những gì Tạ Uyển Doanh nói. Là sinh viên y khoa đưa ra phán đoán càng chính xác, bọn họ không những không tiếp thu mà còn hết sức vui mừng.
Những giáo viên của Quốc Hiệp đều là những bác sĩ lớn có tâm, mới không có con mắt đố kị, ghen ghét.
Cô nghiêm chỉnh không có hành động lỗ mãng, là đã sớm đoán ra được phản ứng của các giáo viên, với sự thông minh lanh lợi, cô càng hiểu được tâm tư của các giáo sư lâm sàng.
Câu nói của cô như nhắm trúng vào điểm quan trọng, Nhạc Văn Đồng ngây ra.
Cậu có rất nhiều trưởng bối làm bác sĩ, thì sao cậu có thể không hiểu được tâm lý của các giáo sư chứ.
“Cậu vì sao lại muốn làm bác sĩ?” Nhạc Văn Đồng hỏi, rất muốn biết đáp án của cô là gì, có cảm giác đáp án của cô không giống với anh và với rất nhiều sinh viên y khoa khác.
“Làm bác sĩ là một việc rất hạnh phúc.” Tạ Uyển Doanh buột miệng nói ra.
Làm bác sĩ có thể cứu người, cứu người là việc có ý nghĩa nhất vĩ đại nhất trên thế giới này, mà bác sĩ thì mỗi ngày đều làm việc đó, không phải rất hạnh phúc sao?
Trong đầu Nhạc Văn Đồng như có tiếng vo ve, bị câu nói của cô làm dao động rồi: Bởi vì từ trước đến nay cậu ta chưa từng nghĩ tới làm bác sĩ là việc rất hạnh phúc.
Ý nghĩa công việc bác sĩ đối với cậu ta là gì? Là kế thừa mong ước của cha mẹ, không phụ kì vọng của trưởng bối.
Là bác sĩ, có hình ảnh rất tốt, có địa vị trong xã hội, được mọi người tôn trọng.
Làm bác sĩ, đãi ngộ cũng rất tốt, không sợ phải thất nghiệp.
Người ta thường nói, bác sĩ càng lớn tuổi thì càng được hoan nghênh.
Đủ mọi lý do lần lượt được đưa ra, đâu đâu cũng là ưu điểm của nghề bác sĩ, nhưng lại không hề có lý do làm bác sĩ rất hạnh phúc mà Tạ Uyển Doanh đã nói.
Trong lúc nói chuyện thì đã đến phòng ICU rồi.
Mọi người đẩy vào bệnh nhân vào phòng ICU.
Phòng ICU được quản lý rất nghiêm ngặt, đóng kín, người nhà bệnh nhân không thể vào. Tranh Tranh, một đứa bé 7 tuổi lại càng không được vào bên trong. Tạ Uyển Doanh đành phải giữ nó ở lại bên ngoài. Suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho đàn anh hỏi, có thể đưa Tranh Tranh ngủ tạm ở đâu đó không, ví dụ như trong kí túc xá sinh viên của cô.
Lớp trưởng không đến, không mượn được điện thoại, bản thân cô cũng không mang theo điện thoại. Tạ Uyển Doanh nghĩ cách, hay là vào phòng ICU mượn điện thoại?
Vừa đúng lúc bác sĩ gây mê chẳng mấy chốc đã bàn giao bênh nhận xong đi ra. Nhìn thấy dáng vẻ của cô dường như đoán ra vấn đề khó khăn của cô thì nói: “Cô có muốn mượn điện thoại của tôi không?”
Người ở trước mặt, Tạ Uyển Doanh đã nhận ra trước rồi. Là Bác sĩ Trương đã từng chạm mặt hơn 3 năm trước, chị hai đã nhắc với cô là phải đặc biệt cẩn thận với người này.
Nghe theo đàn chị, Tạ Uyển Doanh không muốn nói chuyện với người này, nhưng mà...
“Cảm ơn.” Nhìn thấy đứa trẻ ngáp ngủ, Tạ Uyển Doanh chọn cách mượn điện thoại của anh ta.
Bác sĩ Trương đưa điện thoại cho cô mượn.
Tạ Uyển Doanh bấm số điện thoại của đàn anh gọi: “Đàn anh, là em.”
Hoàng Chí Lỗi hỏi cô: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Ba của Tranh Tranh phẫu thuật xong, bây giờ đến phòng ICU rồi.”
Hoàng Chí Lỗi ở phòng cấp cứu đối diện thông báo tình hình mới nhất cho bác sĩ Giang và bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm hôm nay đúng là xui xẻo. Vốn dĩ là tan làm lúc 6h, bàn giao cho ca sau là có thể đi về rồi. Bận rộn một lúc không nghĩ đến bây giờ đã hơn 12 giờ đêm, không về nhà được nữa rồi. Bởi vì việc này của Chương Tiểu Huệ, anh ấy sợ lúc anh ấy không có ở đây Chương Tiểu Huệ làm loạn với bệnh nhân, đã thay Chương Tiểu Huệ khám qua cho bệnh nhân, kiểm ra lại toàn bộ một lần nữa.
Bác sĩ Giang cũng xui xẻo, ở chỗ lúc xảy ra sự việc, ai cũng sợ bị gặp rắc rối, sau khi tan làm về nhà, ăn bát cơm thì từ nhà quay lại hỏi tin tức của người nhà bệnh nhân và bác sĩ Lâm như thế nào.
Bây giờ nghe nói bệnh nhân phẫu thuật thuận lợi, hai người thờ phào một hơi.
Lại nhìn xem, điện thoại của người nào đó vẫn tiếp tục gọi không được, bác sĩ Lâm muốn trợn trắng mắt lên rồi.
“Có phải Chương Tiểu Huệ không chỉ có một cái điện thoại?” Bác sĩ Lâm suy đoán, hình như đã nhớ ra cái gì đó.