“Đúng vậy, hình như cô ấy không chỉ có một chiếc điện thoại!” Bác sĩ Lâm càng tức giận
“Thôi cứ nghỉ ngơi bình thường đi, hôm nay cô ấy vừa thay điện thoại di động sau khi trực, không sợ bệnh nhân có việc cần hỏi cô ấy sao?”
“Anh định làm thế nào?” Bác sĩ Giang hỏi anh.
Bác sĩ Lâm cúi đầu đọc hồ sơ bệnh án khẩn cấp của ba Lưu.
Nếu có vấn đề gì xảy ra, chứng tỏ bản ghi bệnh án ban đầu của Chương Tiểu Huệ còn thiếu và cần phải được viết lại.
Anh sốt sắng muốn đi tìm Chương Tiểu Huệ, điều quan trọng nhất là phải bổ sung vào hồ sơ bệnh án. Kết quả, người ta hoàn toàn không trả lời điện thoại của anh và cũng không có ý định nhận lấy ân tình của anh.
“Tôi không quan tâm đến cô ấy nữa! “Bác sĩ Lâm đã tự mình che hồ sơ bệnh án, thề sẽ không bao giờ quan tâm đến người nào đó nữa.
Nghe nói ba người Chương Tiểu Huệ bọn họ đã lùi lại khi sắp đi đến cửa thoát hiểm, sau đó liền quay lại trường học để ngủ. Ba người họ đều rất tự tin, cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến họ, dù sao bệnh nhân vẫn chưa chết.
Tại sao phải đến phòng cấp cứu? Chương Tiểu Huệ nghĩ rằng cô ấy đến đó gặp bác sĩ Lâm chẳng khác nào để bị mắng, tốt hơn hết vẫn không nên đi. Tuy nhiên, bác sĩ Lâm có thừa khả năng để quay lại khoa và báo cáo về trường hợp của cô. Trong cùng một khoa, bác sĩ Lâm hiển nhiên sẽ không làm điều này vì làm như vậy tương đương với việc làm mất mặt anh ta. Hơn nữa mỗi ngày ông đều gặp gỡ các đồng nghiệp nên nếu anh vạch trần sự thật thì mọi người sẽ trở nên khó xử.
Về quyết định này của bác sĩ Lâm, Hoàng Chí Lỗi và bác sĩ Giang nhìn nhau ngầm tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nói
đến bác sĩ Lâm mọi người đều biết kỹ thuật giải phẫu của anh không tệ, điều đó có nghĩa trong tương lai không ai là không muốn nhận được sự giúp đỡ và hướng dẫn từ bác sĩ Lâm.
Có thể, nếu ai đó nghĩ rằng điều này không quan trọng thì nó sẽ không quan trọng thôi.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hai người họ phát hiện ra có người có thể khiến bác sĩ Lâm trở nên tức giận như vậy. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bác sĩ Lâm, anh ấy thực ra là một người đàn ông tốt.
Các đàn anh giỏi về lâm sàng hay làm mất lòng nhau nhưng đối với vị bác sĩ Lâm này, họ phải cúi đầu khâm phục.
Hoàng Chí Lỗi quay lại và nói với đàn em của mình: "Anh đang ở trong phòng cấp cứu nên còn có việc phải làm. Em về trước nhé, trở lại trường và ngủ đi. Hiện đã có quá nhiều người trong phòng trực rồi."
“À anh ơi, không có ai đến đón Tranh Tranh, em có thể đưa con bé về ký túc xá ngủ cùng không ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi ý kiến của đàn anh.
Đối với câu hỏi của đàn em, Hoàng Chí Lỗi liền quay qua hỏi bác sĩ Lâm, có vẻ như bác sĩ Lâm đã tìm thấy đơn vị công tác của ba Lưu và đồng nghiệp của ông ta ở thủ đô, những việc này lẽ ra Chương Tiểu Huệ phải làm, nhưng giờ đây bác sĩ Lâm phải sửa đổi thêm lần nữa rồi.
“Ba của con bé làm việc trong đội kỹ sư và là người lái cần cẩu.” Bác sĩ Lâm nói: “Tôi đã liên hệ với công ty của họ và họ nói rằng họ sẽ cử người đến vào ngày mai. Vì Tết nên mọi người đều được nghỉ phép”.
Ba Lưu mỗi năm chỉ được gặp con gái một lần nên ông muốn đưa con gái đi vui chơi ở thủ đô. Nhưng không ngờ ông đổ bệnh đột ngột nên tạm thời không liên lạc được với người nhà ở quê.
"Vậy tối nay em đưa con bé về ký túc xá của em ngủ nhé. Ngày mai, công ty ba con bé sẽ cử người đến thu xếp chuyện giữa hai ba con họ." Hoàng Chí Lỗi thông báo với cô.
Tạ Uyển Doanh trả lại điện thoại cho bác sĩ Trương, cô nói lời cảm ơn và rời đi với bàn tay nhỏ bé của Tranh Tranh.
Nhìn theo bóng lưng của cô, đôi mắt nhỏ sau cặp kính cận của bác sĩ Trương nhíu lại: Tôi vẫn luôn cho rằng khuôn mặt của cô ấy rất quen thuộc, hình như đã từng thấy đâu rồi?
(Như thể ai đó không còn nhớ gì về những gì đã xảy ra hơn ba năm trước.)
Đưa Tranh Tranh trở lại ký túc xá, Tạ Uyển Doanh lau mặt và giúp đánh răng cho con bé trước khi ngủ.
Giường trong ký túc xá chật hẹp đến mức người lớn và trẻ nhỏ không chen chân vào được. May mắn thay, trong ký túc xá còn trống giường. Tạ Uyển Doanh tự dọn một chiếc giường trống cho con bé ngủ.
Con bé mới chỉ bảy tuổi đã phải trải qua một sự xáo trộn lớn như vậy nên khiến nó mệt nhoài và ngủ thiếp đi ngay sau khi chạm người vào giường.
Ngược lại, Tạ Uyển Doanh không thể ngủ được một chút nào. Nhìn thấy đứa trẻ mồ côi mẹ này, cô cảm thấy xót xa. Đứa trẻ mồ côi mẹ là đáng thương nhất, bỗng dưng khiến cô nhớ đến mẹ của mình.