Chương 1391: Có người đã đứng lên
Chương 1391: Có người đã đứng lên
Giờ khắc này bác sĩ Phương ngay cả cô cũng không bằng, đầu óc như bị úng nước.
Bác sĩ Phương bị trừng mắt không dám lên tiếng.
Là một bác sĩ không thể từ bỏ một cách dễ dàng. Vừa rồi bởi vì sợ hãi anh ta đã nói muốn đem bệnh nhân trực tiếp đẩy đến cho bác sĩ khoa ngoại xử lý là không đúng lắm.
Các bác sĩ cũng dành sự quan tâm tốt nhất cho bệnh nhân của họ và chiến đấu cho bệnh nhân đến phút cuối cùng.
Người trong phòng điều khiển nghe được lời nói trong phòng phẫu thuật vô trùng, mọi người đều biết Cận Thiên Vũ nỗ lực thử lần nữa có thể sẽ quyết định sinh tử của bệnh nhân này.
Vu Học Hiền cau mày nghiêm túc, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi kết quả cuối cùng.
Phó Hân Hằng ra hiệu với Lý Thừa Nguyên, nếu thấy có gì không ổn thì lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ gây mê xuống.
Lý Thừa Nguyên cầm điện thoại lên.
Hai mắt Tạ Uyển Doanh nhìn chằm chằm vào tình huống phẫu thuật phía bên kia tấm kính, lời nói trong lòng lại vọt tới cổ họng: Cô muốn thử, cho dù chỉ có một mình cô, nếu như có thể cố gắng nghĩ ra biện pháp.
Nhưng bây giờ đầu óc của cô làm sao có thể tính toán được, tạm thời không có cách nào tự tính toán một mình được.
“Doanh Doanh, tôi đến làm giúp cậu được không?”
Ai đang nói chuyện với cô vậy? Trong lúc giật mình, khiến cô cảm giác mình đang mơ một giấc mơ trống rỗng. Bởi vì cô biết bác sĩ Tống tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Quay đầu lại, cô nhìn đến người nói chuyện bằng ánh mắt không chắc chắn: Là bạn học Phan?
Khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Phan Thế Hoa tựa như một ánh trăng trắng trong veo, lẳng lặng tản mát ra lực lượng uyển chuyền. Thấy cô nhìn lại, cậu ấy gật đầu, chứng minh cô không nghe nhầm.
"Cậu nói cái gì?" Phùng Nhất Thông hoàn hồn, kinh ngạc nhìn bạn học Phan.
Bạn học Phan này muốn giúp ai? Muốn giúp Doanh Doanh sao? Nữ học bá trong lớp Doanh Doanh? Không ai có thể hiểu được hành động của cô.
Nếu bạn học Phan có thể giúp Doanh Doanh thì đúng là gặp quỷ rồi.
Phùng Nhất Thông lẩm bẩm ở trong lòng là bạn học Phan không biết tự lượng sức mình. Nếu chủ động nhận việc thì trước tiên phải xem chính xác thực lực của mình. Lớp trưởng đứng thứ về mặt thành tích trong lớp cũng không dám nói như vậy.
Nhạc Văn Đồng là con của gia đình bác sĩ nên từ trước đến nay luôn luôn hành động cẩn thận. Lần trước cậu dám nói giúp bạn học Tạ là bởi vì cậu đã thực tập qua ở khoa phẫu thuật thần kinh. Đối với PCI hôm nay cậu rất không quen thuộc nên tự nhiên không dám nói chuyện, cậu không phải là bạn học Tạ, cậu không thể làm điều đó như thể bạn học Tạ đã lắp đặt một lượng kiến thức khổng lồ vào cơ thể cô để trở thành một người biết tất cả về y học.
Hơn nữa, lần trước khi cậu phụ trợ cô cắm ống dẫn lưu sọ não, dường như là cậu không làm gì cả, tất cả đều là một mình cô làm.
Có thể thật sự phối hợp được với kỹ thuật của cô thì trình độ phải cùng cấp độ với cô.
Ở giai đoạn này, chỉ có Tống Học Lâm có.
Nhạc Văn Đồng cho bạn học Phan một ánh mắt đầy ý tứ: Đồng tình với nữ học bá trong lớp này và muốn ra chút sức lực giúp đỡ, tâm tình của cậu lớp trưởng có thể hiểu được, nhưng mà, giáo sư còn ở chỗ này, không cần múa rìu qua mắt thợ.
Lập tức Sắc mặt Phan Thế Hoa trở nên căng thẳng, được lớp trưởng thiện ý nhắc nhở, cậu ấy mới chú ý tới một nhóm đàn anh đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Vu Học Hiền, Phó Hân Hằng, Lý Thừa Nguyên, ba đôi mắt dán chặt vào bạn học Phan, ánh mắt đều sáng lên sự tò mò: Người này từ đâu ra vậy?
Các giáo sư cùng đàn anh không nhận ra cũng không nhớ rõ cậu ấy là chuyện rất bình thường. Giống như khoa ngoại tim mạch cậu ấy cũng không luận qua. Cũng chỉ có bạn học Tạ là sinh viên y khoa hấp dẫn như vậy mới có thể giành được sự chú ý của các giáo sư khoa khác trước.
Áp lực tâm lý của Phan Thế Hoa đột nhiên tăng vọt, gương mặt trắng nõn của cậu ấy trở nên tái nhợt.
"Tên em ấy là gì?" Lý Thừa Nguyên quay sang những người khác và y tá hỏi ai nhận ra người này.
Y tá lắc đầu: Không nhận ra.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Phó Hân Hằng xẹt qua một tia không hài lòng: Vào thời điểm quan trọng này, bất cứ ai nói một câu nào cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Đừng nói là sinh viên y khoa có thể nói lung tung bày tỏ ý kiến. Bởi vì nó có thể ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng.