Chương 1392: Là Trình Giảo Kim*
Chương 1392: Là Trình Giảo Kim*
*Trình Giảo Kim: ý chỉ kỳ đà cản mũi.
"Em ấy là học trò của bác sĩ Giang." Vu Học Hiền hồi tưởng lại hôm nay mình giúp bác sĩ Giang dẫn dắt một người, nói: "Em ấy họ Phan." Ngay sau đó lại không thể nhớ tên của đối phương.
Không có cách nào, giáo sư bệnh viện top ba dẫn dắt quá nhiều sinh viên. Nếu bạn không để lại ấn tượng sâu sắc, giáo sư sẽ gặp khó khăn trong việc nhớ một sinh viên vô danh. Anh ấy là một đại lão trong bệnh viện lại càng không thể nhớ được. Cho dù người này là học đệ của lớp tám năm của mình.
Lúc này Tạ Uyển Doanh nhớ lại, khi đại não của cô sàng lọc người thay thế bác sĩ Tống, cô đã nghĩ đến bạn học Phan ra đầu tiên. Cô âm thầm liếc nhìn bạn học Phan.
Bạn học Phan quan sát chi tiết đế bắt được ánh mắt nhỏ này của cô, mới có chuyện phát sinh sau đó.
"Là do em." Tạ Uyển Doanh thẳng thắn nói với mọi người. Trách nhiệm của mình phải tự chịu, không thể để cho bạn học Phan chịu đựng những nghi ngờ của người khác.
Nghe được lời này của cô, Phan Thế Hoa là người đầu tiên mát tỏa sáng, hai mắt dịu dàng lấp lánh sáng rực.
Bạn học Tạ mở miệng nói, chứng tỏ là trước đó không phải là ảo giác của cậu ấy, cô đã cho cậu ấy một ánh mắt cầu cứu.
Quá hiếm thấy, nữ học bá bạn học Tạ lại nhờ cậu ấy trợ giúp. Được bạn học Tạ nhìn trúng có thể nói là chứng thực cậu ấy có thực lực kỹ thuật nhất định.
Hai gò má Phan Thế Hoa hiện lên hai vệt đỏ ửng ấm áp, trong lòng cậu ấy nổi lên niềm vui sướng, hướng về phía bạn học Tạ nói từng chữ từng chữ một: "Doanh Doanh, cậu không cần băn khoăn tôi có đang kéo mình xuống nước hay không. Tôi không quan tâm điều đó. Tôi là một bác sĩ, giống như cậu, tôi chỉ muốn cứu người.”
Bạn học Phan là một người dịu dàng cẩn thận, sớm đoán được trong lòng cô đang lo lắng cái gì, hiện tại tỏ thái độ với cô là không cần sợ kéo cậu ấy xuống nước.
Trong lòng Tạ Uyển Doanh dâng lên một dòng nước ấm, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi cô sống lại vẫn tiếp tục học y. Cô biết rằng hầu như tất cả mọi người trong ngành này đều là những người rất ấm áp.
"Cậu đang làm cái gì, thổ lộ với cậu ấy sao?" Phùng Nhất Thông vội vàng đẩy bạn học Phan, thật sự nhìn không nổi nữa. Trên gương mặt bạn học Phan hạnh phúc đến mức cười thành một đóa hoa mẫu đơn hồng diễm.
Giật mình nhất phải tính đến ba vị đàn anh cùng giáo sư.
Tiểu tử này từ đâu xuất hiện làm Trình Giảo Kim vậy? Được Tạ Uyển Doanh thừa nhận thực lực? Tại sao họ chưa bao giờ nghe nói về tên của thằng nhóc này?
Nâng kính mắt, Vu Học Hiền đi đến đứng trước mặt bạn học Phan, tỉ mỉ quan sát ngũ quan của người này: Lông mày và đôi mắt của người này không giống Tống Học Lâm, ngoại hình không giống, tính cách lại càng trái ngược hoàn toàn.
Không có khả năng gây hiểu nhầm.
"Kỳ quái, em ấy cảm thấy cậu ấy có thể làm cộng sự của mình?" Trong lời nói của Lý Thừa Nguyên lộ ra đầy nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi Phó Hân Hằng.
Phó Hân Hằng lại trở về vẻ trầm tĩnh, như tảng đá đen trầm mặc.
Theo lý thuyết, người mà Tạ Uyển Doanh có thể đồng ý với năng lực hẳn là sớm nổi danh như Tống Học Lâm, tiểu tử trước mặt này hình như là một người vô danh, khiến trước đó anh ấy nghĩ sai.
Mọi thứ của cô luôn luôn bất ngờ.
Nhận được sự ủng hộ của bạn học, Tạ Uyển Doanh đi tới trước bàn điều khiển cầm bộ đàm nói với người trong phòng phẫu thuật: "Đàn anh Cận, hãy để em và bạn học Phan giúp anh đánh tiền đồn, chúng em giúp anh dò đường, anh ở phía sau thử lại. Nếu có thể, chúng em có thể giúp anh đưa dây dẫn đến động mạch vành, đến lúc đó đàn anh sẽ lắp đặt stent.”
Nghe thấy lời này của cô, Cận Thiên Vũ quay đầu lại, cũng kinh ngạc không thôi giống như một đám người trong phòng điều khiển: Bạn học Phan này xuất hiện từ đâu?
Ai cũng biết bạn học Tạ nhưng không ai biết bạn học Phan.
"Đàn anh, xin hãy tin tưởng chúng em." Tạ Uyển Doanh nói.
Trái tim của Phan Thế Hoa đập mạnh hai cái, làm cho tay cậu ấy không khỏi muốn túm lấy quần áo trước ngực.