Chương 1418: Quyết định rút
Chương 1418: Quyết định rút
Loại dịch chuyển này không phải dịch chuyển mặt phẳng, mà là dịch chuyển ở thế giới ba chiều. Trong cơ thể con người là một cấu tạo không gian ba chiều, với các mô và cơ quan khác nhau đan xen theo chiều dọc và chiều ngang, chồng chất liền kề nhau để thực hiện các hoạt động, trong điều kiện khỏe mạnh, các hoạt động của chúng trong một không gian nhất định không xâm lấn lẫn nhau, một khi mắc bệnh, có thể biến thành cản trở lẫn nhau, giống như giao thông thành phố đột ngột ùn tắc giao thông, muốn giảm bớt các tắc nghẽn phức tạp không thể nói đơn giản tiếp cận một phần, không có tác dụng. Đây có thể là lý do tại sao bác sĩ điều trị chính trước đó gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ khi cố gắng rút ống dẫn lưu của bệnh nhân.
Bạn học Tạ có lối suy nghĩ về học thuật này, vì vậy mới dám bày tỏ trực tiếp. Bác sĩ có thể biết nguyên nhân là gì nhưng sứa không nhảy qua đăng* tốt hơn là không nên nói gì. Lúc bác sĩ nói bệnh tình tốt nhất nên đưa ra phương án giải quyết, nếu không sẽ mang đến cho bệnh nhân cảm giác tuyệt vọng càng lớn, chẳng khác nào trực tiếp nói với bệnh nhân và người nhà chờ cái chết, mà đây không phải là thái độ của một sĩ tốt. Bác sĩ ở bệnh viện trước đó đã rất cố gắng làm hết sức mình rồi.
(Sứa không nhảy qua đăng*: bất lực khi đối mặt với khủng hoảng.)
Bản thân chỉ đang trong thời gian thực tập, cũng giống như các sinh viên khác nên nhắm mắt theo đuôi giáo sư, lặp lại con đường mà các bác sĩ tiền bối đã đi qua. Phan Thế Hoa không ngờ bản thân lại nhanh như vậy, dường như đã sắp tự lập rồi.
Cậu ấy cảm nhận được đây chính là con đường bạn học Tạ đã đi trước đây. không ai nghi ngờ bạn học Tạ sẽ rất nhanh trở thành một bác sĩ độc lập, thay vì giống như nhóm tân binh gà mờ bọn họ còn đang lóng ngóng ngu ngơ loạng choạng, đôi khi không biết bản thân nên làm gì.
Sinh viên y phải độc lập, để thực sự trở thành một bác sĩ, vốn nơi quan trọng nhất không phải là nắm vững những kỹ năng cơ bản đã được chứng minh thuần thục trong thực hành lâm sáng, mà là học cách tích hợp và áp dụng các kỹ năng một cách độc lập vào các trường hợp thực tế.
Ông nội. Phan Thế Hoa nhớ đến ông nội cũng mong muốn cậu ấy sẽ trở thành bác sĩ, cảm thấy thương cảm khi nhớ lại lúc đó biểu cảm của bạn học Tạ khi biết ông nội cậu ấy sắp mất vì bạo bệnh khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ bạn học Tạ cũng có người thân sắp rời trần thế giống như cậu ấy, thế nên giống như cậu ấy có một khao khát mãnh liệt cứu sống sinh mạng trên lâm sàng, trên thực tế là đang tạo niềm tin cho bản thân, trả lời câu hỏi mà người thân đã gửi gắm nguyện vọng về mình.
Tạ Uyển Doanh đứng ở đối diện cảm thấy rùng mình, vì nhận được cái nhìn từ khóe mắt của bạn học Phan dành cho cô, giống như dòm ngó bí mật cô cất giữ trong lòng.
Phan Thế Hoa quay mặt đi, nhìn những bệnh nhân nằm trên giường bệnh, thể hiện ý chí rõ ràng với mọi người giống như màu trắng trên đỉnh núi tuyết, nói cất giọng nói chắc nịch: “Nếu bọn họ không rút ra được, thì tôi có thể rút.”
Không ngoài dự đoán của cậu ấy, những ánh mắt xung quanh tập trung trên mặt cậu càng kinh ngạc hơn.
Trình độ của các bác sĩ ở bệnh viện khác không bằng với bác sĩ ở Quốc Hiệp, nhưng chắc chắn có sự am hiểu cao, có nhiều kinh nghiệm lâm sàng và kỹ thuật lâm sàng cao hơn so với sinh viên y. Bọn họ rút không được thì làm sao một sinh viên như cậu ấy có thể rút được chứ.
Quan trọng là người này không phải thiên tài học bá như Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm kia.
Giữa những tiếng xì xào bàn tán, bác sĩ Giang tiến lại gần sinh viên muốn vỗ vai chàng trai trẻ này: Thôi bỏ đi, tôi biết em đã cố gắng hết sức rồi.
“Đợi đã.” Chủ nhiệm Trịnh xua tay ngăn động tác của bác sĩ Giang, nhìn bạn học Phan không một chút nao núng, rồi nói: “Được, cậu rút đi.”
Bác sĩ Giang sững sờ.
“Chủ nhiệm, cho dù ống dẫn có thể rút được, nhưng có thể ống dẫn ban đầu đã được rút ra.” Lý Quốc Tân nói ra sự lo lắng của mình. Chỉ sợ rằng rút ra rồi cũng vô nghĩa, hơn nữa sợ rút ra lại sai lầm.
“Sau khi rút ra, phải xem thử có gì chảy ra hay không.” Chủ nhiệm Trịnh sớm đã sớm suy nghĩ về vấn đề này rồi, hỏi anh ta: “Nếu không thì, anh rút đi?”