Chương 1419: Đồng tâm hiệp lực
Chương 1419: Đồng tâm hiệp lực
Có thể rút ra được hay không, chờ tay bác sĩ nhẹ nhàng di chuyển ống dẫn, sẽ biết ngay kết quả. Tình hình hiện tại của bệnh nhân, nếu ngay cả loại phẫu thuật tinh vi này cũng không thử, thì chỉ ngồi chờ kỳ tích xảy ra với mình, đây không phải là việc bác sĩ nên làm.
Suy nghĩ của lãnh đạo Lý Quốc Tân đọc ra được. Lông mày anh ta nhíu lại, quả thật là như vậy. Nếu cậu sinh viên này đã nói cậu ấy có thể, còn nước còn tát thì tại sao lại không làm. Anh ta không dám, thật sự chính là nghĩ không ra lý do tại sao cậu sinh viên này nói rằng có thể được. Nếu không thể rút ống dẫn ra như bác sĩ điều trị bệnh nhân trước đã suy luận, thì chắc chắn là ống dẫn đã bị vướng vào vật gì đó trong cơ thể bệnh nhân. Không rõ ở trạng thái nào, nếu tùy tiện rút ra sẽ không rút ra được mà có thể gây ra sự cố y tế.
“Phim chụp CT ra.” Chủ nhiệm Trịnh vừa đưa ra chỉ thị, vừa thận trọng.
Phim CT của bệnh nhân ngay lập tức được gửi lên để lãnh đạo duyệt.
Sau khi nhận được chỉ thị của cấp trên, Phan Thế Hoa đeo găng tay, khẩu trang, cúi người, đôi mắt dưới lông mày trong veo và sắc bén như vầng trăng khuyết, quan sát ống dẫn lưu được cố định trên bụng bệnh nhân. Y tá đưa cho cậu ấy cái nhíp và kéo. Cần phải tháo hai dây cố định ống dẫn lưu vào da trước, thì ống dẫn lưu mới có thể di chuyển được.
Phim CT được mang đến. Chủ nhiệm Trịnh cầm tấm phim hướng về phía đèn huỳnh quang trong phòng bệnh, vừa nhìn vừa thảo luận với Lý Quốc Tân: “Ranh giới của vết thương này nhìn có vẻ không được rõ ràng lắm. Phim này là được chụp mấy ngày trước sao?”
“Là chụp ở bên ngoài bệnh viện, hai ngày trước.” Lý Quốc Tân vừa đọc qua dữ liệu của bệnh nhân, nói: “Hai ngày trước và hai ngày sau, có khả năng tình hình chuyển biến xấu nhanh.” Lúc anh ta trầm giọng nói câu này bất an xoa xoa lòng bàn tay.
Ranh giới tổn thương không rõ lắm chứng tỏ ổ áp xe có thể không phải ở giai đoạn đầu. Thêm nữa tối nay bệnh nhân lại đột nhiên lên cơn co giật, có dấu hiệu cho thấy tình trạng có khả năng đang xấu đi một cách nhanh chóng, không rõ ổ áp xe có vỡ ra và mủ sẽ lan tràn trong khoang bụng hay không, đó sẽ là viêm phúc mạc lan tỏa.
Xác suất tử vong do viêm phúc mạc lan tỏa là quá cao. Đây cũng là nguyên nhân khiến các bác sĩ tối nay vô cùng bức xúc muốn nổi trận lôi đình. Bởi vì thần chết đã rất quá đáng rồi, thế mà lại đánh lén trước khi bác sĩ không kịp làm gì.
Trong khi các bác sĩ đang nói chuyện, quay đầu nhìn Phan Thế Hoa sau khi cắt chỉ xong cầm ống dẫn lưu bắt đầu làm.
Bác sĩ Giang đã đứng sau lưng sinh viên từ lâu, lúc nào cũng sẵn sàng tư thế phụ giúp một tay phòng ngừa bất kỳ sự cố nào xảy ra, dặn dò sinh viên: “Nếu cảm thấy lực cản ở tay quá lớn, thì đừng kéo mạnh.”
Kéo đứt sẽ xảy ra sự cố y tế.
Phan Thế Hoa gật đầu, suy nghĩ trong đầu, cậu chuẩn bị điều chỉnh tư của bệnh nhân, quay đầu nhìn, có người bắt đầu làm phần công việc này trước.
“Cậu rút phần của cậu đi, phần công việc bên này để tớ làm.” Đặt tay lên hông bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh nói với bạn học Phan.
Sau khi nhận được sự giúp đỡ của bạn học Tạ cậu ấy tập trung vào việc rút ống dẫn, Phan Thế Hoa gật đầu mạnh.
Có bạn học Tạ giúp đỡ, giống như hổ mọc thêm cánh, không ai không muốn.
“Tớ cũng đến giúp.” Nhạc Văn Đồng xắn tay áo, đi đến bên cạnh bạn học Tạ, chuẩn bị giúp đỡ hai chân của bệnh nhân.
Lớp trưởng tham gia cùng, càng tiếp thêm nhiều sức mạnh. Càng nhiều người sức càng lớn, Tạ Uyển Doanh và Phan Thế Hoa đương nhiên là rất vui.
Ánh mắt ba người trẻ tuổi nhìn nhau, mắt đối mắt: Đến đây!
Bệnh nhân Trần Thành Nhiên lúc này, giống như ý thức được có ai đó kéo cậu ta từ cách cổng địa ngục trở về, mí mắt đang cố gắng đấu tranh.
Tạ Uyển Doanh ở gần đầu giường lập tức chú ý đến động tĩnh nhẹ của bệnh nhân, liền động viên bệnh nhân: “Trần Thành Nhiên, đừng sợ, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi, chịu đựng một chút, cậu có thể vượt qua được.”