Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1423 - Chương 1423: Đại Thần Nấp Ở Phía Sau

Chương 1423: Đại thần nấp ở phía sau
Chương 1423: Đại thần nấp ở phía sau
Chương 1423: Đại thần nấp ở phía sau




Quá trình cho thấy việc dẫn lưu này khó khăn như thế nào.

Về điểm này, Hoàng Chí Lỗi không quay lại nhìn bạn học Phan càng rõ hơn. Anh nhìn thấy trán của đàn em Tạ Uyển Doanh đều lấm tấm mồ hôi. Đàn em không tốn quá nhiều sức, bởi vì có Nhạc Văn Đồng giúp cô đỡ bệnh nhân. Mà đây là vì bộ não của đàn em đang cố gắng hết sức.

Nếu đàn anh Tào có mặt ở đây, đoán chừng anh nhất định sẽ lo lắng đàn em đang sử dụng nhiều năng lượng về mặt tinh thần.

Hoàng Chí Lỗi nghĩ ngợi một lúc, bắt chước đàn anh Tào vỗ lưng đàn em để thả lỏng thần kinh.

Cảm nhận được bàn tay của đàn anh Hoàng vỗ nhẹ vào lưng cô, Tạ Uyển Doanh không biết bản thân mình bị làm sao, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của đàn anh Tào.

“Đừng dừng lại, đừng dừng lại, kéo thêm lần nữa.” Lý Quốc Tân và chủ nhiệm Trịnh liên tục hét lên với người kéo ống dẫn lưu là bạn học Phan.

Phan Thế Hoa giật mình: cái quái gì vậy. Không phải các giáo sư luôn nói với họ rằng phải thận trọng sao?

Lý Quốc Tân thấy tay của cậu ấy ngừng lại, vội vàng nắm lấy cổ tay của cậu, lấy tay lại kéo ống dẫn lưu.

Một vài sinh viên sợ hãi trước hành động “thô bạo” của giáo sư. Tạ Uyển Doanh và những người khác không thể không nghĩ thầm: những hành động được gọi là “thô bạo” của họ chẳng là gì so với hành động của giáo viên họ.

Trong lúc giáo sư di chuyển, Tạ Uyển Doanh nắm chặt tay thành nắm đấm và dồn sức vào lưng bệnh nhân, “chất bẩn” dài ngoằng đằng sau nó chảy ra từ khoang bụng của bệnh nhân, nó cho thấy rằng đầu của ống cao su cuối cùng đã ở vị trí dẫn lưu quan trọng.

Thủ phạm chính bên trong cơ thể bệnh nhân đã lộ diện.

Một nhóm người đều xuýt xoa nhìn chằm vào cô, ai đã làm cho cô nổi bật như vừa nãy.

Những sinh viên khác, những người không có kinh nghiệm với các giáo sư cuối cùng cũng nhận ra ai là người giỏi nhất ở đây: đại thần thực sự đang nấp đằng sau hậu trường.

Khụ khụ. Hai tiếng ho phát ra từ cổ họng bệnh nhân, giống như một tín hiệu cho thấy anh ta có thể thở được.

“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Chủ nhiệm Trịnh vỗ vai bệnh nhân, nói với giọng đầy an ủi, động viên: “Mạnh mẽ lên nhé, anh bạn trẻ, cậu sẽ chóng khỏi thôi, mọi thứ rồi sẽ qua cả. Tối nay cứ như vậy trước, ngày mai xem tình hình có cần phải xông ống cho cậu nữa không, chỉ cần toàn bộ mủ trong đó chảy ra ngoài, cậu sẽ hạ sốt. Nếu không sốt nữa, sẽ dần dần khỏe trở lại. Điều quan trọng nhất đối với bệnh tình của cậu đó là không thể bị nhiễm lại.”

Mẹ của người bệnh đứng ngoài cửa, mẹ của Trần Thành Nhiên dường như nghe thấy những gì bác sĩ nói trong phòng bệnh, nước mắt cứ thế lăn trên gương mặt bà. Tiếng khóc thút thít lần này không phải là tuyệt vọng, mà là sự nhận ra từ trong lời của bác sĩ: Con trai bà được cứu rồi.

Ba của Trần Thành Nhiên nhìn lên trần nhà rồi rơi nước mắt: Khó khăn lắm con trai ông mới có thể được cứu.

Cần phải cảm ơn bác sĩ, đặc biệt là hai bác sĩ trẻ tuổi.

Chất thoát ra từ ống dẫn lưu cần nhanh chóng gửi đến phòng thí nghiệm, dựa vào kinh nghiệm phán đoán dẫn lưu bằng mắt thường, các bác sĩ kỳ cựu điều chỉnh kế hoạch dùng thuốc cho bệnh nhân.

Chủ nhiệm và các giáo sư ra ngoài tìm người nhà nói chuyện. Bác sĩ Giang kê đơn theo chỉ định của bác sĩ. Những người đứng xung quanh quan sát đều rời đi hết. Hoàng Chí Lỗi luôn rời đi nghe điện thoại. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tạ Uyển Doanh và hai người bạn học.

Ba người yên lặng nhìn bệnh nhân.

Hô hấp của Trần Thành Nhiên càng lúc càng ổn định, màn hình điện tâm đồ cho thấy nhịp tim của cậu ta cũng giảm xuống, trở về mức khá ổn định là bảy mươi lần trên phút. Nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống, mọi thứ đang trở nên tốt hơn.

“Cậu ấy sẽ khỏe lại thôi.” Tạ Uyển Doanh nhẹ nhàng nói với bạn học Phan.

“Cảm ơn cậu, Doanh Doanh.” Phan Thế Hoa đáp lại, khuôn mặt hơi ủ rũ có chút tái nhợt, thần sắc u ám, hiển nhiên là bạn học được cứu, một mặt thì rất vui, nhưng mặt khác lại không cảm thấy vui vẻ.





Bình Luận (0)
Comment