Chương 1424: Bạn học Tạ đừng từ bỏ
Chương 1424: Bạn học Tạ đừng từ bỏ
Hai bạn học khác biết cậu ấy đang lo lắng cho người khác.
Ring ring, Phan Thế Hoa lấy điện thoại trong túi áo blouse ra, nhận cuộc gọi.
“Thế Hoa, ba muốn nói với con một chuyện.”
Là giọng của ba Phan.
Phan Thế Hoa có thể nghe rõ bên tai, ngoài tiếng của ba, còn có tiếng khóc đằng sau đó. Có tiếng của mẹ, tiếng bà của cậu ấy, còn có rất nhiều người khác nữa.
Hốc mắt cậu ấy đỏ lên.
“Ông của con mất rồi. Bác sĩ nói thời gian ông mất là một lúc trước khi ông gọi điện thoại cho con.” Sau khi Ba Phan nói tin xấu cho con trai mình một cách khó khăn, bản thân cũng không kìm được nước mắt: “Thời gian cụ thể lúc ông con rời đi, con là bác sĩ chắc có lẽ sẽ rõ hơn mọi người.”
Chắc ông biết được tối nay cậu ấy được xem như là bác sĩ cứu được người, có thể thanh thản ra đi rồi.
Phan Thế Hoa lấy tay che trán, đôi vai run rẩy: cậu ấy không chọn chạy về gặp ông, mà chọn ở lại cứu lấy mạng sống của bạn học, là đúng hay là sai đây? Chuyện này đến bây giờ cậu ấy cũng không rõ.
Cảm thấy không thể chịu được nữa, nghĩ bản thân sẽ nhớ đến căn bệnh của mẹ mình khi đó, Nhạc Văn Đồng bước ra khỏi phòng bệnh.
Đôi mắt rũ xuống của Tạ Uyển Doanh mang vẻ buồn bã nhưng nghiêm túc. Thế nên nói có rất nhiều căn bệnh cần phải phòng ngừa và phát hiện sớm.
“Ba, con sẽ xin nghỉ học để về đưa tiễn ông.” Phan Thế Hoa nói với ba.
“Không phải con nói ở đó có bệnh nhân rất quan trọng sao?” Ba Phan là một người lý trí, ông ấy nghĩ rằng việc con trai mình cứu sống người khác có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông.
“Ba, con không sao. Bệnh của bạn học con đã chuyển biến tốt hơn sau khi chảy mủ lúc tối. Trong vòng hai ngày nữa, cậu ấy sẽ được chuyển đến khoa nội để điều trị tho hệ thống, cậu ấy sẽ sớm khỏe lại.” Phan Thế Hoa nói.
“Thật vậy sao?” Ba Phan có thể nghe ra con trai mình dường như đã làm được điều gì đó vô cùng lớn lao, ông ấy rất kinh ngạc, quay đầu về hướng có tiếng khóc lớn: “Ba, ba nghe thấy không? Thế Hoa nói nó đã cứu được bệnh nhân với tư cách là một bác sĩ đấy.”
Có rất nhiều tiếng khóc tại nhà họ Phan, mọi người đều xúc động nói với ông Phan đã mất: “Ông, chắc ông đã nghe thấy rồi, ông muốn Thế Hoa làm bác sĩ, giờ nó đã là bác sĩ rồi.”
Nhạc Văn Đồng đứng ngoài cửa sắp rơi nước mắt. Hiện giờ nhớ lại và so sánh, mẹ của cậu thật may mắn, vẫn có thể đợi đến lúc cậu trở thành bác sĩ. Nhìn lại, cậu cũng giống như Tạ Uyển Doanh, nhìn thấy không có giọt nước mắt nào rơi trên khuôn mặt của bạn học Phan.
Cho dù rất đau lòng, Phan Thế Hoa cũng sẽ không để mình rơi một giọt nước mắt nào. Bởi vì bây giờ cậu ấy đang đứng đối mặt với bệnh nhân. Làm sao bác sĩ có thể rơi nước mắt trước mặt bệnh nhân chứ, điều đó sẽ làm cho bệnh nhân hiểu lầm bệnh tình của họ rất nặng.
Ông muốn cậu ấy trở thành bác sĩ, cậu ấy nhất định sẽ trở thành một bác sĩ có trách nhiệm.
Sau khi nói chuyện điện thoại với người nhà xong, Phan Thế Hoa dường như đã bình tĩnh lại một chút, quay đầu nói cảm ơn với bạn học: “Doanh Doanh, chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định đừng từ bỏ như tôi.”
Ông của cậu ấy không kịp đợi đến lúc cậu ấy trở thành bác sĩ thực thụ. Thế nhưng, cậu ấy có cảm giác rằng người thân của bạn học Tạ có thể có thời gian để đợi bạn học Tạ trở thành bác sĩ, bạn học Tạ sẽ kịp thời cứu được người thân của mình.
Nhận được lời này của bạn học Phan, Tạ Uyển Doanh gật đầu mạnh mẽ. Cô được sống lại lần nữa chính là vì mục đích này.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người đều đã thấm mệt.
Lúc về đến ký túc xá thì trời cũng đã gần sáng. Tạ Uyển Doanh kéo chăn lên và chìm vào giấc ngủ. Hà Hương Du thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ mua bữa sáng cho cô và đặt nó trong ký túc xá.
Sáng hôm sau nhận được thông báo từ đàn anh Vu.