Chương 1429: Đại lão vẫn như vậy
Chương 1429: Đại lão vẫn như vậy
Khám răng cũng cần làm càng sớm càng tốt.
Đứng chờ ở trong đại sảnh, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng ở cửa sổ đăng ký và thanh toán trước mặt nên cô đành phải đứng sang một bên. Lúc này lại nhận được tin nhắn của đàn anh Tào. Hình như đàn anh Tào gặp khó khăn trong việc tìm chỗ đậu xe vì bãi đậu xe trong bệnh viện từ trước đến nay luôn chật kín. Bảo cô đến khoa bệnh tủy răng trên tầng ba chờ anh, không cần đứng ở dưới lầu.
Đại sảnh dưới lầu không có chỗ ngồi, dường như phía trên sẽ tốt hơn một chút. Tạ Uyển Doanh đi thang máy lên lầu ba, không biết giáo sư Lỗ đã tới hay chưa.
Đi lên tầng ba, có không ít bệnh nhân ngồi ở khu vực chờ bên ngoài, cũng may là có mấy chỗ trống có thể ngồi.
Không ngồi xuống bởi vì nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Tạ Uyển Doanh quay đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
"Ai nha, sao chỉ có một mình em?" Nhìn thấy cô, giáo sư Lỗ vỗ đùi kêu lên: "Tào Dũng đâu? Em ấy không đi cùng em sao?”
"Đàn anh Tào đi đỗ xe rồi ạ." Tạ Uyển Doanh trả lời giáo sư.
"Bãi đậu xe không có chỗ đậu xe phải không? Hiếm khi thấy em ấy bối rối như vậy. Bãi đậu xe đâu có chỗ cho em ấy đậu xe. Em ấy nghĩ đó là bệnh viện của mình sao?" Giáo sư Lỗ quở trách khi đầu óc của học trò ưu tú Tào Dũng bị úng nước.
Nghe giáo sư cằn nhằn học trò mình, Tạ Uyển Doanh nở nụ cười từ nội tâm. Giáo sư Lỗ mặc một chiếc áo khoác nhung vàng đỏ thẫm, nhìn khí sắc có vẻ không tồi, tất nhiên là sau khi đại phẫu lại làm hóa trị thì cân nặng đã giảm hơn phân nửa.
"Sao em lại không qua đây? Sợ nó phải không?" Giáo sư Lỗ thấy cô đứng yên không nhúc nhích, trong lòng biết nhất định là do con nuôi của mình ở đây, hừ một tiếng.
Trương Hoa Diệu dùng tay phải dìu mẫu thân đi đường, nghe thấy lời này của trưởng bối, mí mắt chớp chớp, dường như có một tia bất đắc dĩ. Là một vị đại thúc đẹp trai hơn bốn mươi tuổi, áo khoác màu nâu trên người rất phong cách, quay đầu lại liếc nhìn người trẻ tuổi, trong ánh mắt mang theo sự giảo hoạt của tiền bối, nói: "Nếu em ấy sợ con thì không đứng ở chỗ này mà đã chạy trốn rồi.”
Đại lão Trương nói chuyện không bao giờ để lại cho người khác bất kỳ chút thể diện nào.
"Lúc con dọa người ta kẹp đuôi bỏ chạy là lúc con cao hứng nhất đúng không?" Giáo sư Lỗ chỉ trích con nuôi là người có đức hạnh xấu từ nhỏ đến lớn. Chứng tỏ là loại hành vi này của đại lão Trương đã có từ nhỏ, từ nhỏ người ta đã có khí chất đại lão.
"Bọn họ tự mình chột dạ, bằng không thì tại sao lại phải bỏ chạy." Giọng điệu Trương Hoa Diệu lười biếng, không sợ bị mẹ nuôi nói, nhìn như là một đứa trẻ hư hỏng.
"Những lời như vậy con nói từ nhỏ đến lớn. Mẹ mới không tin con." Giáo sư Lỗ trừng mắt nhìn anh ấy, trong lòng kỳ thật là hy vọng đứa nhỏ lớn lên lớn như vậy, đừng có một chút đạo lý làm người cần hòa thuận ở chung cũng không hiểu.
Trương Hoa Diệu quay đầu nhìn qua nơi khác.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Muốn anh ấy thay đổi tính tình này thì anh ấy đã không phải là Trương Hoa Diệu nữa.
Nếu đại lão Trương quay đầu nhìn phong cảnh thì trái tim Tạ Uyển Doanh đã không đập thình thịch như vậy.
Trương Hoa Diệu quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, lặp lại câu hỏi lần trước: "Hôm nay em có chạy không?”
Đáp án lần trước của cô đã khiến đại lão cười ha ha. Lúc này Tạ Uyển Doanh rất cẩn thận, nói: "Tối hôm qua vừa mới chạy rồi. Sáng nay không chạy nữa ạ.”
"Em thích chạy bộ nhiều hơn vào buổi tối đúng không?"
"Phụ thuộc vào công việc và thời gian học tập ạ."
"Con buộc người ta chạy bộ làm cái gì?" Giáo sư Lỗ chất vấn con nuôi.
"Thân thể tốt mới có thể làm bác sĩ." Trương Hoa Diệu vô cùng sảng khoái trả lời.
Đại lão hỏi cô có chạy hay không, mong đợi cô sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Tạ Uyển Doanh hiểu được.
"Doanh Doanh, đến đây." Giáo sư Lỗ không nói chuyện với con nuôi, hai mẹ con nói chuyện rất dễ cai nhau, đi đến cùng Tạ Uyển Doanh tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm.