Chương 1431: Thay đổi sự nghiệp học tập
Chương 1431: Thay đổi sự nghiệp học tập
Đầu tiên, khi bác sĩ gặp bệnh nhân phải có sự cảnh giác về các bệnh này, biết loại trừ các bệnh như vậy.
Trong kỳ thực tập năm đó, cô thực tập chủ yếu trong khoa răng miệng, không có kinh nghiệm lâm sàng trong lĩnh vực này vì vậy mới bị chẩn đoán sai.
Nhớ lúc trước, chính miệng cô hỏi bệnh nhân, bệnh nhân trả lời là đau răng, không nói với cô là đau ngực, nếu không cũng không có khả năng cô ngốc đến mức nói người ta đau ngực biến thành đau răng. Thật không may là bệnh nhân này bị sâu răng. Nếu cho cô thêm một chút thời gian để phát hiện ra rằng bệnh nhân bị đau toàn bộ răng chứ không phải chỉ có một chiếc răng đau, có lẽ cô có thể nghĩ đến nguyên nhân của các khía cạnh khác.
Nhưng giống như một cơn co giật cấp tính, bệnh nhân sẽ không bao giờ cho bác sĩ thời gian. Tử thần đến quá nhanh, cơn đau tim đột ngột của bệnh nhân khiến cho đầu cô hoảng sợ như máy tính bị ngắt kết nối.
Giáo sư mắng cô là đúng. Sau khi sự việc xảy ra, cô đã quên làm thế nào để sơ cứu tim. Quá kiêu ngạo với phán đoán trước đó của cô.
Mẹ cô vẫn lải nhải nói là lỗi của mẹ con Tạ Uyển Doanh. Cô khác với mẹ cô, cô muốn trở thành một bác sĩ. Lúc xảy ra sự việc, cô sợ thì sợ, hối hận thì hối hận, đầu óc vẫn phải khôi phục rõ ràng. Trong thực hành lâm sàng, cô đã học được sự khôn ngoan từ những cạm bẫy, oán giận Tạ Uyển Doanh cũng không thể biến cô thành một bác sĩ có kỹ thuật tốt, quan trọng hơn là học tập tốt.
Sau đó, cô không tiếp tục thi nghiên cứu sinh ở trường cũ của mình nữa mà chọn thức khuya học bài và thử sức với kỳ thi khó khăn nhất của Quốc Hiệp. Một trong những điểm khác biệt lớn nhất giữa nha khoa của Quốc Hiệp và các trường y khoa khác có thể là nha khoa của Quốc Hiệp có liên hệ chặt chẽ với các phòng ban lâm sàng khác và phạm vi nghiên cứu lớn hơn. Con đường y tế của cô đã thay đổi rất nhiều kể từ đó.
Đóng cửa lại, đến gần bên cạnh Tạ Uyển Doanh, Lâm Lệ Quỳnh đỡ kính xuống thấp giọng hỏi cô: "Khi nào thì em tốt nghiệp?”
Nghe thấy những lời này, Tạ Uyển Doanh đã xác định, hẳn là học tỷ này có quen biết cô.
"Hai năm nữa ạ."
"Hy vọng sau này chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên." Lâm Lệ Quỳnh nói với cô như chắc chắn cô sẽ trở thành một bác sĩ tim mạch. Bởi vì trên chuyến tàu ngày hôm đó, ca sơ cứu tim rõ ràng là một đoạn trailer.
"Lệ Quỳnh, rót cho mấy người giáo sư Trương một tách trà." Giáo sư Thẩm đứng tại bàn làm việc chào đón các đồng nghiệp của mình và nói với sinh viên.
Lâm Lệ Quỳnh đi đến bàn nước trà pha trà.
Trương Hoa Diệu đỡ mẹ ngồi trên ghế, bày tỏ lòng biết ơn đối với đồng nghiệp: "Cảm ơn giáo sư Thẩm đã dành ra chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để khám răng cho mẹ tôi.”
“Chủ nhiệm Trương, lời này của anh quá khách khí. Cảm ơn tôi làm cái gì. Tôi biết mẹ của anh. Giáo sư Lỗ đã từng lên lớp ở đại học y, tôi cũng đã từng là sinh viên của bà." Giáo sư Thẩm nháy mắt với hai mẹ con họ, kéo ghế bác sĩ ngồi xuống nói chuyện với bệnh nhân: "Giáo sư Lỗ, cô quên em rồi sao? Lúc trước em trở lại trường y học để học lại, cô đã dạy chúng em dược lý học. Bài giảng của cô rất tuyệt vời, một nhóm các bạn cùng lớp của em đã nhớ cô rất nhiều.”
Giáo sư Lỗ xấu hổ nói: "Già rồi nên quên rất nhiều."
"Không phải vì lý do này. Là giáo sư Lỗ ngài quá ưu tú, sinh viên quá nhiều, làm sao có thể nhớ được tiểu gia hỏa như em a.” Giáo sư Thẩm nói.
Tiểu gia hỏa? Thực sự là năm nay giáo sư Thẩm đã 50 tuổi.
Giáo sư Lỗ cười ha hả.
"Giáo sư, như vậy, em đỡ ngài lên ghế nha khoa, khám xem cái răng nào có vấn đề. Chủ nhiệm Trương nói trong điện thoại không rõ lắm." Giáo sư Thẩm nói xong tự mình đến đỡ giáo Lỗ đứng dậy.
"Chuyên ngành của Hoa Diệu không giống em, làm sao có thể hiểu được." Lời nói của giáo sư Lỗ trách con nuôi ảnh hưởng nhiều đến phán đoán của bác sĩ chuyên khoa.