Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1451 - Chương 1451: Đừng Kinh Ngạc

Chương 1451: Đừng kinh ngạc
Chương 1451: Đừng kinh ngạc
Chương 1451: Đừng kinh ngạc




Không nhìn không nhìn. Lý Hiểu Băng tự mình lắc đầu, tin tưởng tiểu học muội Tạ Uyển Doanh và Tào Dũng, quay người đi ra ngoài.

Một số vị bác sĩ trong phòng điều trị bị ảnh hưởng một chút tâm trạng bởi tiểu tiết nhỏ này.

Tào Dũng đang nghĩ: Khi nào bạn học đến?

Cuối cùng ở bên ngoài cũng truyền đến giọng nói của Chu Hội Thương gọi vợ mình: “Hiểu Băng, Băng Băng.”

Chồng đã đến rồi. Lý Hiểu Băng xoay người về phía chồng đang chạy tới, một khuôn mặt đau khổ, sụt sịt.

“Tại sao em lại khóc? Răng rất đau sao?” Hai tay nắm lấy tay hơi lạnh của vợ, Chu Hội Thương lo lắng hỏi.

Phó Hân Hằng đi cùng anh đến xem xét tình hình của phụ nữ mang thai trước, phán đoán không có vấn đề gì, sau đó liếc nhìn những gương mặt quen thuộc trong phòng cấp cứu.

“Tào Dũng ở trong đó làm gì vậy? Chu Hội Thương cũng cảm giác được động tĩnh, vươn cổ nhìn.

“Bọn họ ở bên trong cấp cứu cho một đứa bé vô tình nuốt cục bông.” Lý Hiểu Băng nói.

“Cục bông bị mắc kẹt trong khí quản sao?” Chu Hội Thương kinh ngạc hỏi.

“Vâng.” Lý Hiểu Băng gật đầu.

“Tiêu rồi. Ở đây là khoa răng hàm mặt.” Chu Hội Thương không một chút suy nghĩ, nói.

Là một bác sĩ chuyên khoa ngoại tim mạch, đã quen với những đứa trẻ bị tắc nghẽn đường thở hoàn toàn có khả năng cao là không đưa đến kịp. Phải mất thời gian trên đường để đến bệnh viện đủ tiêu chuẩn để cấp cứu, trong đường đưa đến dương như cái chết là điều không nghi ngờ. Bởi vì sau khi đường thở bị tắc nghẽn, ngừng thở, tim ngừng đập, điều này tương đương với thời gian vàng bạc cấp cứu bệnh tim, chỉ có năm phút. Hơn nữa so với cấp cứu bệnh tim còn khó hơn nhiều. Bệnh tim có thể được ấn đập để phục hồi chức năng của tim, tắc nghẽn chỉ có thể kẹp lấy dị vật ra, nếu không sẽ vô dụng.

Lý Hiểu Băng nghe chồng nói câu tiêu rồi kia, hai chân như muốn nhũn ra. Chu Hội Thương vội vàng đỡ cô ấy tìm chỗ ngồi xuống, nói: “Đừng lo đừng lo, không phải bọn họ đang làm cấp cứu ở trong sao?”

Nhóm người trong phòng cấp cứu chỉ biết những gì Chu Hội Thương nói là không tốt, nói với vợ mình đang mang thai rằng đứa bé sắp tiêu rồi. Cho dù bạn là một bác sĩ chuyên môn vô cùng hiểu rõ tình huống này bạn cũng không thể nói những lời như vậy trong tình huống này. Chỉ có thể nói Chu Hội Thương nói chuyện với vợ của mình không kiêng dè gì.

“Cậu ta thật sự là người sắp làm ba sao?” Trương Hoa Diệu hoài nghi hỏi.

Trong nhà sắp có con rồi, không chỉ người phụ nữ phải chuẩn bị học cách làm mẹ, mà người đàn ông cũng phải học trước cách làm ba. Không phải đợi khi đứa bé chào đời rồi mới chuẩn bị mọi thứ.

Phó Hân Hằng và Tào Dũng không thể nói bất cứ điều gì để giải thích giúp cho Chu Hội Thương. Người đàn ông này, đã phá vỡ giới hạn hiểu biết thông thường của họ về anh.

Tào Dũng không trả lời.

Phó Hân Hằng bước vào phòng điều trị để xem tình hình cụ thể, làm bác sĩ đều giống như vậy, xem thử có thể giúp được gì không. Vừa đi vào, ánh mắt của anh ấy lập tức bị vật kì lạ trong tay Tạ Uyển Doanh thu hút: “Cái này?”

Những người khác nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của người máy này thu nhỏ thành vòng tròn, điều này đủ để chứng minh màn kinh ngạc này đã kích động đến nội tâm người máy.

“Cậu không nghe cậu ta nói sao? Đây là khoa răng hàm mặt. Chỉ có thể dùng dây vòm.” Trương Hoa Diệu nhướng mày, nói cho ấy ấy biết chuyện xảy ra trước đó, có thể tìm được thứ đồ này xem như đã tốt lắm rồi, không tin sao?

Trương Hoa Diệu ra hiệu cho Phó Hân Hằng nhìn vào ống soi thanh quản gián tiếp được ném ở đó: “Đây là vật dụng mà chúng tôi có thể tìm được trước đó.”

Nhìn vào ống soi thanh quản gián tiếp, trong đầu Phó Hân Hằng cũng nghĩ đến ba chữ: Đồ vật cổ.

Ở khoa răng hàm mặt muốn biến ra được những vật dụng ở khoa hô hấp là điều rất khó.

Được rồi, trong tình huống khẩn cấp, bác sĩ chỉ có thể lấy vật dụng tại chỗ, sử dụng tốt nhất.





Bình Luận (0)
Comment