Chương 1455: Kịp thời
Chương 1455: Kịp thời
Nhờ có đàn anh Tào, vừa rồi mạch suy nghĩ của cô có chút lộn xộn lại quay trở về đúng quỹ đạo, ai bảo tình trạng bệnh của đứa trẻ đột nhiên chuyển biến xấu đi làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Kinh nghiệm chưa đủ nên cô không thể nào làm được bộ mặt bình tĩnh giống ba tiền bối trước mặt.
Trong mắt Tào Dũng xuất hiện một vòng sáng giống như vì sao xẹt ngang qua bầu trời đêm.
Trương Hoa Diệu bỗng thành ông chú đẹp trai lông mày đang yên lại bị kéo cho dựng đứng lên: Rốt cuộc vẫn là sinh viên y, gặp không nhiều bệnh nhân như bác sĩ chứng kiến tận mắt cảnh chết chóc. Nếu gặp được nhiều hơn, chắc chắn cô sẽ thờ ơ và chết lặng giống như ba người bọn họ, cho nên chỉ có thể làm từng bước.
Bác sĩ chỉ một lòng cứu người thôi thì chưa đủ. Bác sĩ cần điều tiết bản thân mình trước.
Cũng may Tào Dũng giúp cô điều tiết lại, cô nhận ra cái là nhanh chóng tìm lại cảm xúc của mình.
Trương Hoa Diệu nhìn quét qua gương mặt Tào Dũng lộ ra một ý nghĩ sâu xa. Lúc trước người này bị viện trưởng Ngô lừa đi khoa ngoại thần kinh, bây giờ nhìn không biết là tốt hay xấu, rõ ràng khả năng có thể tới khoa ngoại lồng ngực.
Đừng tưởng rằng các ông lớn sơ cứu giúp đứa trẻ trong trạng thái phân thần, Trương Hoa Diệu ngoảnh đầu lại hướng Phó Hân Hằng hỏi chuyện: “Làm thế nào? Anh có thể làm mười lăm lần nhanh như vậy?”
Người ta một bên nhìn ông lớn chuyên nghiệp mà đếm số lần bóp trái tim đâu.
“Mười hai.” Phó Hân Hằng đáp, chú ý hết sức vào lực tay cẩn thận đấm lên tim của đứa trẻ, không để bị phân tâm phút giây nào, hai con ngươi chuyển động theo thời gian dường như bị đóng băng.
Hô hấp không đều, trái tim của anh ấy ngừng lại chỉ có thể xoa bóp trên trái tim của đứa trẻ để huyết dịch trái tim chảy trở lại trong thời gian ngắn, tranh thủ thời gian khai thông đường thở.
Nếu Tạ Uyển Doanh không đập vào đường thở, anh ấy còn phải tính toán thời gian xem khi nào mới có thể kết thúc sơ cứu. Bởi vì bác sĩ sơ cứu không thành công sẽ khiến cơ thể bệnh nhân bị giày vò, đây không phải là cứu người.
Trương Hoa Diệu quay đầu nhìn xuống ván cửa, cùng lúc chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Rõ ràng y tá không thể kéo dụng cụ rung động vào được ngoại trừ máy điện tâm đồ. Cần anh ấy gân cổ quát một chút sao?
Sợ phản ứng của hai người kia ảnh hưởng đến tâm trạng của tiểu học muội, tay Tào Dũng xoa bóp trên lưng tiểu học muội.
Đàn anh Tào trấn an bên cạnh cô, sợ cô lo nghĩ quá độ, càng sợ cô sẽ bị thương. Tạ Uyển Doanh có thể cảm giác được sự dịu dàng cho cô thêm sức mạnh, lúc cô mở mắt ra lần nữa, kẹp hai cánh tay dùng hết sức nắm chặt.
Có tác dụng hay không, cô vẫn muốn dùng toàn lực.
Cùng lúc đó, Phó Hân Hằng tức khắc ngừng động tác dùng lòng bàn tay phải ấn xuống trái tim.
“Mạch đập trở lại rồi sao?” Trương Hoa Diệu vừa thấy động tác của anh ấy khác đi, bèn hỏi.
“Chắc vậy.” Tay Phó Hân Hằng xác định tình trạng mạch đập của đứa trẻ, không nghe đường thở, anh ấy chỉ có thể sờ động mạch cổ và nhịp đầu chỗ đầu quả tim của đứa bé.
Trương Hoa Diệu bên cạnh nhìn xuống, ghé đầu gần đứa trẻ nghe tiếng hít thở.
Hô hô hô, không khí bên trong mũi nhỏ của Tư Tư thở ra ngoài. Ngực nhỏ phập phồng, cổ họng nhỏ của nó lần nữa phát ra tiếng ư ư ư cùng âm thanh ho khan. Không còn giống tiếng tuyệt vọng hít thở không đều như trước nữa, lúc này đã có âm thanh khụ khụ khụ. Khụ khụ khụ, cho thấy rõ khí quan bên trong đã lưu động bình thường.
Không sao nữa, đứa bé mở đôi mắt nhỏ ra xuất hiện nước mắt ướt đẫm dưới đuôi mắt. Tiểu nghịch ngợm dường như biết chính mình vừa trở lại từ quỷ môn quan lại như chưa từng hoàn toàn tới đó, trong con ngươi đầy vẻ sợ hãi. Đầu họng bị ngứa mà lụ khụ, lụ khụ, cơ thể nhỏ nhắn tự đứng dậy, chỉ muốn đuổi thần chết trong cơ thể mình ra.