Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1454 - Chương 1454: Thả Lỏng Một Chút

Chương 1454: Thả lỏng một chút
Chương 1454: Thả lỏng một chút
Chương 1454: Thả lỏng một chút




Nghĩ đến vừa rồi cô không nhắc nhở người khác rằng tim của đứa bé sắp ngừng đập, một mặt cô cho rằng đàn anh đàn chị đủ để đoán ra lý do của cô, mặt khác có lẽ là cô quá căng thẳng về mặt tinh thần nên không thể nói ra được. Giống như hiện giờ, cô không đáp lại Trương Hoa Diệu một lời nào.

Lúc này, sau khi Phó Hân Hằng tiếp nhận việc ép tim, Tào Dũng mới có thể dừng động tác của mình lại, vội vàng chạy đến bên cô, vòng qua sau lưng để cô bớt căng thẳng.

Một vài bác sĩ sẽ gặp sự cố nếu họ căng thẳng quá mức trong quá trình làm phẫu thuật. Là một bác sĩ giải phẫu thần kinh, anh hiểu rất rõ.

Trong lúc mọi người đang bận rộn cứu sống đứa bé thì bên ngoài bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của người nhà bệnh nhân.

“Tư Tư, Tư Tư.” Mẹ của đứa bé chạy trở lại, vừa chạy vừa khóc: “Làm sao đây? Không tìm thấy bác sĩ Trần, không biết là anh ấy đã đi đâu rồi.”

Trùng hợp là bác sĩ tan làm rồi.

Y tá và Lâm Lệ Quỳnh nhìn thấy, họ bước lên ngăn mẹ của Tư Tư bên ngoài phòng trị liệu: “Chị đợi ở bên ngoài nhé, bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân.”

“Không được, tôi muốn gặp con gái của tôi, nó như thế nào rồi?” Mẹ của Tư Tư gào lên, vung hai tay lên với nhân viên y tế đã ngăn bà ấy lại.

Lâm Lệ Quỳnh và y tá bị bà ấy cào như bị mèo cào.

Lý Hiểu Băng nghe thấy tiếng khóc của mẹ đứa bé, cô hoảng sợ đến nỗi tê cứng cả tay chân.

“Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi đến chỗ khác ngồi. Đừng ở chỗ này, cứ tin là Tào Dũng và những người khác có thể làm được.” Chu Hội Thương nói, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chuyện đầu tiên là phải đỡ cô vợ đang mang thai tránh xa nơi có khả năng xảy ra chuyện.

Lý Hiểu Băng điều chỉnh hô hấp của mình, lúc này cô hoảng sợ đến mức bụng sắp rơi xuống đất. Chồng cô dùng cả hai tay bồng cô lên như thể đang bồng cả cô và đứa bé.

Cửa phòng trị liệu đã được đóng. Trương Hoa Diệu liếc nhìn cánh cửa đang được đóng chặt, ra lệnh cho Tạ Uyển Doanh đang thao tác với giọng trầm thấp: “Đừng hoảng, bà ấy không thể vào được đâu.”

Hàm ý của giáo sư Trương là, nếu ai dám xông vào và gây rối ngay lúc này thì sẽ bị giáo sư Trương thét đuổi ra ngoài.

Do đó cô cần ổn định, nhất định phải ổn định.

Tạ Uyển Doanh gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì xung quanh mình, thứ duy nhất còn lại trong thế giới của cô là cục bông gòn đã chặn khí quản của đứa bé.

Tiếp tục lấy, moi bông gòn ra, không dùng lực mạnh, chỉ có thể thử từng chút một. Tinh thần cô đã căng thẳng quá mức đến độ hệt như một quả bóng bay đang đứng trước mũi kim nhọn, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Một bàn tay đột nhiên ấn vào vị trí tim phía sau lưng và hai bên bả vai, dường như cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của cô, giọng nói lập tức vang lên bên tai cô: “Thả lỏng một chút.”

Là giọng của đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh vừa nghe thấy thì mở to mắt. Có thể cảm nhận được giọng nói vô cùng bình tĩnh của đàn anh đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng gần như sắp nổ tung trong căn phòng.

“ Đừng lo lắng, anh ở ngay đây. Em điều chỉnh hơi thở của mình, hít một hơi, để cho tinh thần thoải mái một tí, không làm được phải không? Không sao cả, nghe theo lời của anh chỉ, nào, đầu tiên, hít vào, hít...vào…”

Vô tình cô hít một hơi theo lời anh hướng dẫn.

“Đúng vậy, lại từ từ thở ra nào. Có thể nhắm đôi mắt của mình lại.” Tào Dũng nói.

Dù sao thì đây cũng là một ca phẫu thuật mù, cô có thể nhắm mắt lại để tập trung suy nghĩ về những chuyện cần làm. Nói một cách dễ hiểu, anh tin rằng cô có thể nhớ được tiết tấu ban đầu của mình.

Tạ Uyển Doanh khép hờ đôi mắt mình lại, khi không có gì trong tầm mắt, đầu óc như chìm vào trong bóng tối như thể đang tiến vào vùng biển sâu thẳm. Bộ não của cô cần gấp rút nghĩ ra kế hoạch nhanh hơn và hiệu quả hơn trong thời gian ngắn.





Bình Luận (0)
Comment