Chương 1453: Không còn thở nữa
Chương 1453: Không còn thở nữa
Trương Hoa Diệu và những người khác theo dõi sít sao động tác của cô, lập tức nhận ra sự điều chỉnh nhỏ kỳ lạ của cô, đưa ra phán đoán kịp thời: “Phỏng chừng bông gòn dính vào thành khí quản, cô bé cảm thấy không thể thở được.”
“Kéo mạnh sẽ chảy máu.”
“Không chắc là chỉ có bông gòn dính vào thành khí quản mà thôi. Có phải còn có dị vật nào khác?”
Câu hỏi của Tào Dũng làm cho hai người còn lại bối rối, bởi vì thật sự có khả năng như thế.
Tạ Uyển Doanh nghe những lời của giáo sư và đàn anh nói, trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt của đàn anh Tào thật sắc bén, như vậy mà cũng có thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì trong đầu.
Chỉ là nếu như bông gòn dính trên thành khí quản thì không cần phải sợ, chỉ cần dùng lực thích hợp thì lấy ra một chút máy cũng không phải là vấn đề lớn lắm. Nếu có dị vật nào khác chắn ngang bên trong nhánh khí quản, chỉ đeo găng tay bông lấy ra e là chẳng có ích gì. Cần phải thay đổi phương pháp. Để một trong hai nhánh khí quản thông khí, tạm thời khôi phục và duy trì chức năng hô hấp của bệnh nhi, có thể coi như đã sơ cứu thành công. Tiếp theo là nghĩ cách lấy dị vật gây tắc nghẽn trong nhánh khí quản. Bây giờ chủ yếu là phải cấp cứu trước để cho bệnh nhi không tắt thở hoàn toàn.
Phế quản bên phải tương đối thẳng vì vậy nếu dị vật thường rơi vào phế quản sẽ rơi vào bên phải. Đây dường như là lý do tại sao cô chuyển phương án kịp thời để bắt đầu thực hiện với bông gòn bên trái. Tuy nhiên, đây chắc chắn không phải là tất cả, cô hoàn toàn có thể thử kéo bông gòn trước hoặc có thể kéo bông gòn và dị vật bên trong ra cùng nhau. Lý do mà thậm chí cô không cố gắng trên thực tế chỉ có một: không kịp nữa rồi.
Một vài đàn anh đàn chị đang trầm ngâm bỗng ngẩng đầu lên, sau khi nhận ra ý nghĩa đằng sau những động tác của cô thì đồng loạt nhìn về phía bệnh nhân: Hô hấp càng lúc càng yếu ớt, mí mắt đã cụp xuống, chẳng lẽ tim sắp ngừng đập như cô dự đoán?
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, Phó Hân Hằng nhanh chóng vươn ngón tay chạm vào động mạch cảnh của bệnh nhi: “Không còn thở nữa rồi.”
Sau khi nghe được nhận định này của Phó Hân Hằng, trái tim Tào Dũng và Trương Hoa Diệu hẫng một nhịp. Suy nghĩ vụt qua tâm trí ba người họ: thật là.
Phó Hân Hằng kiên quyết đặt một lòng bàn tay lên ngực bệnh nhân, bắt đầu thực hiện ép tim.
Bệnh nhi vẫn còn rất nhỏ, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn thiện, kỹ thuật ép tim chắc chắn khác với người lớn, vả lại còn được chia thành các nhóm tuổi. Giống như đứa bé năm tuổi lúc này, cần ấn lòng bàn tay, tránh dùng các ngón tay chạm vào thành ngực, vì sợ sẽ làm gãy xương sườn của đứa bé.
Một, hai, ba, bốn,...giáo sư Phó đang làm hô hấp nhân tạo cho đứa bé. Trán Tạ Uyển Doanh đã lấm tấm mồ hôi, cô cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé trước mặt đang chơi vơi như thể rơi xuống vực thẳm.
“Tiếp tục.” Trương Hoa Diệu cầm dụng cụ soi thanh quản đứng bên cạnh cô lên tiếng, giọng nói đầy nghiêm nghị, ý bảo cô đừng dừng lại.
Nếu bệnh nhân ngừng thở, tuyệt đối không được dừng thao tác gắp dị vật ra ngoài, điều này có thể có những đặc điểm khác biệt với các thao tác y tế khác, thay vào đó cần đẩy nhanh tốc độ loại bỏ dị vật, nếu không thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích. Chỉ ép tim thôi thì vô ích, điều quan trọng là phải lấy dị vật ra ngoài.
Biết rõ điểm này, Tạ Uyển Doanh không dừng động tác của mình lại, cô giữ kìm kẹp bằng các ngón tay và dùng sức về phía đầu gắp, cố gắng lôi phần bông gòn bên trái.
Không thể chọc mạnh, tránh cho bông gòn rơi vào phế quản bên trái, lấy bông gòn ra được càng nhiều càng tốt, lấy nó ra ngoài hoặc lật sang bên phải để làm thông thoáng đường thở.
Mồ hôi chảy từng giọt từng giọt trên trán cô tựa như gắng sức quá mức không kiểm soát được.
Tào Dũng nhìn từng lớp mồ hôi trên trán cô mà nhíu chặt mày lại.