Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1481 - Chương 1481: Gặp Phải Tổng Giám Đốc

Chương 1481: Gặp phải tổng giám đốc
Chương 1481: Gặp phải tổng giám đốc
Chương 1482: Gặp phải tổng giám đốc

Thỉnh thoảng, tay chân cô ấy dường như phát run lên.

Sau khi vết thương dần bình phục, cô ấy đến bệnh viện không chỉ một hai lần, nhưng lần nào cô ấy cũng đi đường vòng lên tầng hai.

Sợ?

Cô ấy cho rằng mình không nên sợ, có gì đâu phải sợ, chuyện đã qua lâu rồi, cô ấy cùng không phải người nhút nhát.

Nhưng tại sao cứ đứng ở nơi này cô ấy lại cảm thấy run rẩy.

Sờ trán, Ngô Lệ Tuyền cầm điện thoại di động lên, do dự không biết có nên gọi cho Phát Tiểu hay không.

“Hoàng Chí Lỗi, anh muốn đến ICU à?” Có người đi ngang qua chào hỏi.

Hoàng Chí Lỗi đi từ thang máy ra, đang đinh đến ICU ở phía đối diện thì đột nhiên nhìn thấy bóng người bất động đứng trước khoa tim mạch.

Một lúc sau, Ngô Lệ Tuyền nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, ngay sau đó nhìn thấy đàn anh Hoàng đỡ mắt kính đi về phía cô ấy.

“Anh muốn làm gì?” Ngô Lệ Tuyền lùi lại một bước.

“Sợ?”

“Em mới không sợ.”

“Để anh gọi cho n Phụng Xuân giúp em.” Hoàng Chí Lỗi cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho n Phụng Xuân. Không biết rõ là đối phương có biết là bạn gái của mình đang đứng trước cửa nơi cô ấy từng bị thương mà run lên hay không.

“Anh gọi cho anh ấy làm gì? Em muốn đi làm việc. Huống chi, hôm nay là ngày nghỉ của anh ấy.” Ngô Lệ Tuyền ngăn lại động tác gọi điện thoại.

“Em biết rõ lịch trình của anh ta nhỉ, cố tình tránh không cho anh ta đến sao?” Hoàng Chí Lỗi nói cô ấy có tật giật mình.

“Em không nói với anh nữa, hôm nay em có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Ngô Lệ Tuyền vừa nói vừa xoay người rời đi.

Hoàng chí Lỗi nhìn xem cô ấy sẽ đi đâu. Thấy cô ấy đi về phía thang máy. Cùng lúc có hai người đàn ông bước ra từ thang máy, một già một trẻ. “Thư ký Lưu.” Ngô Lệ Tuyền đi tới nắm tay đối phương.

“Tề tổng của chúng tôi.” Lưu bí thư kề bên tai cô ấy thì thầm giới thiệu.

Vị này không phải là tổng giám đốc trong truyền thuyết của tập đoàn lớn đó sao? Ngô Lệ Tuyền kinh ngạc chớp chớp mí mắt, thật sự không dám tin. Nghĩ đến chuyện nhỏ như vậy sao lại có thể kinh động đến tổng giám đốc của Tập đoàn Năng lượng Quốc Gia đích thân ra tay. Tuy nhiên, người đàn ông đứng trước mặt này là một nhân tài, ưu tú, thanh nhã, vẻ ngoài dịu dàng, hướng nội và có chút khó hiểu. Kèm theo nụ cười dịu dàng khiến cho người khác có ấn tượng tốt ngay từ lần gặp đầu tiên.

“Cô Ngô.” Tề Vân Phong mỉm cười gật đầu với cô ấy.

Bất kể đây có phải là ông chủ lớn hay không, Ngô Lệ Tuyền lấy lại hai phần tinh thần, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, giới thiệu: “Bệnh nhân này tên là Lưu Văn Ngọc. Về tình hình của cô ấy, như thư ký Lưu đã nói, mọi người nên hỏi trực tiếp bác sĩ chăm sóc thì hơn.”

“Vâng, Tề tổng của chúng tôi nói, nó phù hợp với kế hoạch tuyển dụng từ thiện hàng năm của chúng tôi.”

Các công ty lớn sẽ thường xuyên tuyển dụng người khuyết tật, đảm nhận trách nhiệm xã hội của công ty và nhận được các chính sách giảm thuế của quốc gia. Giống như Lưu Văn Ngọc, chức năng tim của cô ấy không được đầy đủ và đặt ở trong một số điều kiện có thể được coi là tàn tật. Nhưng bây giờ không thể đánh giá, vì vậy theo cách nói của thư ký Lưu được coi làm từ thiện. Nó giống như việc ông chủ tạo ra một số trường hợp để đặc biệt thực hiện.

Thư ký Lưu không ngại nói cho Ngô Lệ Tuyền biết sự thật về việc này: “Tề tổng nói rằng đó là ý của bác sĩ Tạ. Người này nếu vào công ty chúng tôi, cô ấy có thể làm việc ở bộ phận thư ký, so với công việc trước đây chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, nhưng có lẽ tiền sẽ hơi ít. Tề tổng sẽ tự mình quyết định, vì vậy sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Ông chủ lớn biết cô ấy làm gì sao? Ngô Lệ Tuyền nháy mắt vài lần.

Tề Vân Phong đi đến bên cạnh cô ấy, hỏi: “Cô và bác sĩ Tạ là bạn lâu năm?”

“Đã quen biết rất nhiều năm rồi, hổi tiểu học chúng tôi học cùng một trường.”





Bình Luận (0)
Comment