Chương 1482: Tình mẹ con
Chương 1482: Tình mẹ con
“Cô biết vì sao cô ấy muốn làm bác sĩ không?”
Ông chủ lớn tại sao lại hỏi loại vấn đề này. Ngô Lệ Tuyền thắc mắc.
Tề Vân Phong cười híp mắt sau cặp kính nói: “Tôi cảm thấy cô ấy khác với những bác sĩ khác.”
“Ý ông là mong muốn làm bác sĩ của cô ấy rất mãnh liệt, đúng không?” Ngô Lệ Tuyền nói đến đây, cũng mỉm cười. Cảm thấy chấp niệm về việc làm bác sĩ của mình không thể so sánh được với Tạ Uyển Doanh. Đôi khi cô ấy không hiểu tại sao Tạ Uyển Doanh lại nhất quyết muốn trở thành bác sĩ, dường như nếu không trở thành bác sĩ cô không còn mục đích sống nào khác.
“Cô biết nguyên nhân vì sao không?” Tề Vân Phong hỏi.
Hoàng Chí Lỗi lặng lẽ đi đến từ phía sau, dựng đôi tai lên để nghe lén giúp Tào sư huynh.
Không nhận ra có người đang nghe lén phía sau. Ngô Lệ Tuyền nghĩ về vấn đề ông chủ lớn hỏi cô, sợ rằng sẽ hiểu nhầm mong muốn trở thành bác sĩ của Tạ Uyên Doanh và việc cô giúp đỡ các bệnh nhân là có mục đích khác, vì vậy cô ấy giải thích với anh ta: “Mẹ cô ấy muốn trở thành bác sĩ nhưng không thực hiện được.”
Cô làm bác sĩ là bởi vì mẹ của mình? Câu trả lời này khiến ai nghe cũng ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng Tạ Uyển Doanh kiên trì như vậy bởi vì đó là giấc mơ của cô.
“Trước kia mẹ cô ấy về nông thôn, được phân đến trung tâm y tế học tập. Mẹ cô ấy cứ tưởng rằng mình sẽ được tiến cử vào trường y vì bà ấy luôn biểu hiện rất tốt ở trung tâm y tế. Mẹ của cô ấy và bố cô ấy gặp nhau ở trung tâm y tế, khi đang điều trị vết thương cho bố cô ấy.”
“À.” Một đám người tiếp tục nghe cô ấy nói.
Trên thực tế, câu chuyện này càng nghe càng khiến người khác kinh ngạc.
“Mẹ của cô ấy và bố cô ấy đến với nhau vì tình yêu. Nhưng mẹ cô ấy không bao giờ nghĩ rằng việc có bạn đời lại ảnh hưởng đến việc trở thành bác sĩ. Vào thời điểm đó, rất ít người được cử đi học ở trường y. Mẹ của cô ấy có một người chị họ, ý muốn của mẹ và cha cô ấy không giống nhau, người chị họ này đã nhân cơ hội đó theo đuổi nghề bác sĩ.”
Sau khi nghe đến điều này mọi người đều có thể hiểu ra ý vị ở trong đó.
Hoàng Chí Lỗi cau chặt mày lại, thầm nghĩ chuyện này đối với Tào sư huynh mà nói có lẽ sẽ là một tin tức lớn. Điều khó chịu nhất là trước kia anh ấy và Tào sư huynh dò hỏi Ngô Lệ Tuyền nửa năm trời, nhưng cô ấy không chịu hé nửa lời, nhưng bây giờ được một ông chủ lớn hỏi thì lập tức phun ra hết.
Không giống nhau, ông chủ lớn không liên quan gì đến ước mơ muốn trở thành bác sĩ từ bé của cô. Hơn nữa, chỉ cần hỏi những người xung quanh nhà họ Tạ là có thể biết mọi chuyện trong nhà họ Tạ. Nếu Tào Dũng muốn tìm hiểu thì thật dễ dàng, vì vậy anh ấy không cần phải hỏi cô. Chỉ có thể nói, Tào Dũng là muốn chờ Doanh Doanh tự mình nói ra, như vậy tại sao Ngô Lệ Tuyền phải nói chuyện này cho Tào Dũng.
“Nói cách khác, chị họ của mẹ cô ấy đi cửa sau, nhưng mẹ cô ấy thì không.” Dường như Tề Vân Phong đã hiểu tại sao lần đầu tiên khi nhìn thấy Tạ Uyển Doanh, anh cảm thấy cô khác với những bác sĩ còn lại. Thì ra có tinh thần trượng nghĩa mãnh liệt là do mẹ mình đã từng phải chịu thua thiệt.
Để trở thành bác sĩ không dễ dàng như người ngoài nghĩ, nhất là vào những năm đó. Thời đại bây giờ tương đối công bằng, nhưng vẫn không thể tránh được những giao dịch bẩn thỉu tồn tại phía sau.
Đây cũng là lý do khiến Tạ Uyển Doanh phản đối việc bạn bè và mẹ muốn giúp cô lôi kéo một số mối quan hệ trong bệnh viện.
Mẹ của cô vì loại chuyện này mà bị sa thải, cô làm sao có thể cũng làm chuyện ác như vậy, đây chẳng phải là khiến bản thân ghê tởm lấy chính mình sao?
Về phần Tôn Dung Phương, chỉ cần con gái được sống tốt, dù bị người đời mắng cũng không sao. Dù sao đối với những chuyện như thế này bà cũng đã chịu thiệt thòi cả đời, không thể để con gái chịu thiệt đối với những chuyện như thế này và bị người khác lợi dụng. Nếu người khác muốn để lại ân huệ, bà, Tôn Dung Phương chắc chắn muốn giúp thu xếp tốt các mối quan hệ, không đi cửa sau, nhưng bà nhất định sẽ không để con gái thua thiệt ngay từ vạch xuất phát.
Hai mẹ con cũng vì nghĩ cho nhau mà cùng nỗ lực.