Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1483 - Chương 1483: Thì Ra Là Thế

Chương 1483: Thì ra là thế
Chương 1483: Thì ra là thế
Chương 1483: Thì ra là thế




“Là một câu chuyện khiến người khác hiểu ra.” Tề Vân Phong thở dài, lộ ra ý vị sâu xa.

Đừng nói bác sĩ, ở những công ty lớn cũng có sự việc giống y hệt. Việc đi cửa sau sắp trở thành một đặc điểm quốc gia qua miệng một số người. Nhưng anh, Tề Vân Phong, đã từng ở nước ngoài biết rằng trên thế giới đều giống nhau, đều có những người đi cửa sau.

Đi cửa sau muốn đi thì đi, nhưng giao dịch lấy tình yêu và hôn nhân làm bàn đạp cho cuộc sống chắc chắn là điều đáng khinh bỉ nhất.

Có thể hiểu rằng Tạ Uyển Doanh có kinh nghiệm hơn mẹ mình, không băn khoăn lựa chọn giữa sự nghiệp và hôn nhân. Đôi mắt sau cặp kính của Tề Vân Phong rơi vào trầm tư, có lẽ anh ấy nên cảm thấy may mắn vì chưa bao giờ tiết lộ mình là ai trước mặt cô.

Lúc trước anh ấy không làm như vậy, chỉ đơn giản là vì cảm thấy bác sĩ này vốn không cần quan tâm bệnh nhân có thân phận gì. Từ đôi mắt to trong veo của cô, anh có thể thấy đây là một vị bác sĩ đối xử bình đẳng với tất cả các bệnh nhân. Hiện giờ khi nghe xong câu chuyện này, anh hiểu rằng đây không chỉ là nhân cách nghề nghiệp, mà cô còn căm ghét loại chuyện này.

Ngô Lệ Tuyền vô cùng kinh ngạc trước tiếng thở dài của ông chủ lớn, câu chuyện của mẹ nuôi vậy mà lại có thể gây xúc động đến thế giới nội tâm của anh ấy, đúng là hiếm thấy. Ông chủ lớn nhất định đã nghe qua rất nhiều câu chuyện của nhiều người, loại chuyện đi cửa sau này rất bình thường, anh ấy cùng không nên kinh ngạc.

Thư ký Lưu đảo mắt, biết Tề Vân Phong đang nghĩ gì trong đầu. Bởi vì đó là câu chuyện của mẹ bác sĩ Tạ, nếu không sau khi Tạ Vân Phong nghe xong chắc chắn sẽ cười trừ. Trong xã hội có rất nhiều tình huống bất công.

“Đi, chúng ta đi xem bệnh nhân.” Tề Vân Phong bình tĩnh nói. Sau khi giải quyết xong chuyện của Lưu Văn Ngọc, ông ấy sẽ đến thăm người công nhân lần trước. Anh là tổng giám đốc, nên lịch trình luôn dày đặc.

Ngô Lệ Tuyền đi theo phía sau nhóm người, cố gắng không nhìn vào khoa tim mạch, để tránh nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp trong ký ức.

Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, Hoàng Chí Lỗi vội vàng quay người tìm chỗ gọi điện thoại cho Tào sư huynh để báo cáo.

Tào Dũng có chút kinh ngạc khi nhận được cuộc gọi của đàn em: “Chị họ của mẹ cô ấy bây giờ là bác sĩ sao?”

“Chắc là thế.”

“Là bác sĩ của bệnh viện nào?”

“Không biết. Sư huynh không phải anh đã từng đi Tùng Viên sao?”

Trong đầu Tào Dũng bỗng lóe lên một hình ảnh.

Năm đó anh đến bệnh viện ở Tùng Viên để hỗ trợ, sau đó hỏi những người trong bệnh viện đó biết cô là ai không, một số bác sĩ và y tá ở đó đã cố gắng nói rằng họ không nhận ra cô.

Nghe thấy Tào sư huynh im lặng có chút không bình thường, trong lòng Hoàng Chí Lỗi thầm than một tiếng: Chẳng lẽ tiểu sư muội bị người nhà ở quê đối xử bất công?

Tào Dũng nhíu mày, đang cân nhắc có nên thăm lại chốn cũ hay không, bí mật đến Tùng Viên điều tra tình hình.

Chỉ là làm như vậy mà chưa có sự đồng ý của cô, có phải không tốt lắm không.

“Sư huynh, chắc chắn mọi người sẽ không nghĩ rằng tiểu sư muội thông qua anh để đi cửa sau, cô ấy có thực lực như vậy điều này là không cần thiết.” Hoàng Chí Lỗi muốn trấn an Tào sư huynh. Vấn đề lớn nhất trong câu chuyện mà Ngô Lệ Tuyền kể chính là điều này.

Tào Dũng cảm thấy buồn cười sau khi nghe những gì sư đệ nói.

Đi cửa sau thông qua anh sao? Bệnh viện tuyển người có thể sẽ hỏi các giáo viên tuyến đầu, nhưng ý kiến của các giáo viên hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến quyết định cả các lãnh đạo bệnh viện. Nếu có thể, hầu như giáo viên đều muốn giữ lại tất cả các sinh viên mà mình thích. Ngay cả trưởng phòng cũng không có quyền quyết định, tất cả quyền quyết định đều nắm trong tay lãnh đạo.

Việc quyết định đợi cô tốt nghiệp mà nói, là tôn trọng mong muốn của bản thân cô hiện tại chỉ muốn học việc, không có ý muốn nào khác. Cho đến bây giờ, Tào Dũng anh cũng chưa bao giờ tin vào những lời đồn nhảm nhí của người khác.





Bình Luận (0)
Comment