Chương 1490: Bạn học tranh cãi
Chương 1490: Bạn học tranh cãi
Nhậm Sùng Đạt không thể để công chúa nhỏ của lớp làm trâu làm ngựa, liền gọi hai nam sinh đến làm cu li, làm tay sai của công chúa nhỏ.
Thấy nhân viên đã đến đủ, Nhậm Sùng Đạt chỉ vào hai nam sinh nói: “Các em nghe theo chỉ thị của em ấy, em ấy nói cái gì các em làm cái đó.”
Lý Khải An và Phùng Nhất Thông nghĩ về điều đó, nữ học bá sắp xếp mọi chuyện một cách hiệu quả cao, không phản đối.
Lúc ba bạn học đi vào, đã nhìn thấy tài liệu của phòng nghiên cứu giảng dạy giải phẫu chất đống trên sàn văn phòng, những văn kiện này toàn bộ đều cần phải phân loại sắp xếp xong trong vòng một ngày, nhiệm vụ rất nặng.
“Các em từ từ làm. Buổi trưa làm không xong, tôi gọi cơm hộp cho ba người các em. Muốn ăn cái gì thì nói với tôi.” Gọi sinh viên đến làm việc, giáo sư ít nhất phải mời một bữa cơm. Nhậm Sùng Đạt sảng khoái bảo bọn họ muốn ăn gì thì gọi cái đó.
“Doanh Doanh, cậu muốn ăn gì?” Lý Khải An hỏi bạn học Tạ thông minh trước.
Bạn học Tạ đối với việc ăn không một chút quan tâm, ngồi xổm dưới đất lật văn kiện xem, giống như không nghe cậu nói chuyện.
“Cậu hỏi cô ấy không bằng chúng ta giúp cô ấy quyết định đi.” Phùng Nhất Thông ghé vào tai Lý Khải An nói nhỏ: “Giết giảng viên một bữa đi, gọi KFC đi.”
Lý Khải An đổ mồ hôi hột, giảng viên đang nghe ở bên cạnh.
“KFC phải không?” Nhậm Sùng Đạt trong lòng đang chửi mắng tên nhóc thối này, hắng giọng hai cái: “Không thành vấn đề, gọi cho các em một phần gia đình.”
“Cảm ơn giảng viên!” Phùng Nhất Thông trả lời trước: “Làm phiền giảng viên, một ly coca lớn, một túi khoai tây chiên lớn.”
“Thêm mấy gói tương cà chua miễn phí cho các em.” Nhậm Sùng Đạt chỉ vào cậu bảo cậu có thể im miệng được rồi, sau đó nhớ thêm một phần điểm tâm cho công chúa nhỏ của lớp: “Gọi thêm khoai tây nghiền.”
Sau khi giảng viên rời đi, ba bạn học xắn tay áo làm việc chăm chỉ.
Không có giảng viên ở trong văn phòng. Phùng Nhất Công lén lút thò đầu, sau đó rón rén đi đến bàn giảng viên.
“Cậu đang làm gì vậy?” Lý Khải An nhìn thấy hành động lén lút của cậu, lo lắng gọi: “Giáo sư quay lại sẽ nhìn thấy đấy.”
“Sợ cái gì chứ, cậu đến cửa trông chừng giúp tớ với.” Phùng Nhất Thông chỉ về phía cửa nói với cậu.
“Cậu muốn tìm cái gì vậy?” Tạ Uyển Doanh nhìn ra bạn học Phùng đang có tâm sự, hỏi.
“Tớ đang tìm xem có bất kỳ phản hồi nào đối với báo cáo tuyển dụng mà tớ đã viết để đến Quốc Trắc thực tập không.” Phùng Nhất Thông hai tay vùi đầu lục lọi trong đống tài liệu trên bàn. Dù sao thì những đồ quan trọng giáo sư không muốn cho bọn họ xem chắc chắn sẽ không để ở trên bàn, cậu cũng không tính là xem trộm.” Giảng viên nói có phản hồi không nhất thiết phải nói cho cậu biết. Cậu luôn phải biết vì sao người ta lại từ chối cậu.
Bạn học Phùng một lòng một dạ hướng về Quốc Trắc.
Lý Khải An thở dài, càng gần đến ngày tốt nghiệp, hầu hết các bạn học đồng hành sẽ phải đường ai nấy đi, khiến cho người ta thương cảm.
“Tại sao lại đến Quốc Trắc? Cậu không thích Quốc Hiệp à.” Lý Khải An cố gắng thay đổi ý định của cậu một lần nữa: “Lớp trưởng bọn họ đều muốn ở lại Quốc Hiệp, Doanh Doanh cũng vậy.”
“Ai nói với cậu Doanh Doanh nhất định không đi đến Quốc Trắc giống như cậu nghĩ. Kỹ thuật Quốc Trắc tốt, ai mà không muốn làm việc ở bệnh viện có kỹ thuật tốt. Cậu không muốn đi, người ta nhất định không đi.” Phùng Nhất Công trợn mắt nhìn cậu, quay đầu nhướng mày với Tạ Uyển Doanh: “Có đúng không, Doanh Doanh?”
Tạ Uyển Doanh không biết phải trả lời như thế nào. Cô vẫn luôn nghĩ việc này không gấp, kì thực tập còn chưa kết thúc.
Đột nhiên, Phùng Nhất Thông nhìn thấy thứ gì đó trong đồng tài liệu, đôi mắt đơ ra.
Ở cửa truyền bước chân đến, dọa ba bạn học ở bên trong giật mình. Phùng Nhất Công bỏ tờ giấy trong tay chạy trở lại vị trí ban đầu, đứng ở giữa ba bạn học, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.