Chương 1489: Vì anh em san sẻ
Chương 1489: Vì anh em san sẻ
Tạ Uyển Doanh nhớ đến những gì giáo sư Lỗ đã từng nói, đàn chị Hiểu Băng không có người chăm sóc.
Chẳng trách giáo sư Lỗ đặc biệt quan tâm đến đàn chị Lý mang thai. Nhắc đến mới nhớ lẽ ra cô nên chú ý, lần trước đàn chị Lý một mình đi ra ngoài mua giường cho trẻ sơ sinh. Nếu có người nhà mẹ đẻ hoặc mẹ chồng, sẽ không phải là giáo sư Lỗ cùng đàn chị đi ra mua vật dụng cho trẻ sơ sinh.
Thủ đô có rất nhiều người ngoại lai đến nhập cư, giống như Quốc Hiệp đa phần không phải là người ở địa phương. Có rất nhiều nhân viên y tế không phải quê ở thủ đô, ở những nơi rất xa. Có một số người nhà sẽ theo đến ở cùng, có một số vì việc riêng không tiện đến.
Nghe nói trong nhà đàn chị Lý và đàn anh Chu đều có anh chị em. Con nhiều, tất cả đều thành gia lập nghiệp, là ông bà nội ông bà ngoại nếu phải giúp chăm sóc thế hệ sau của mấy gia đình, rất khó khăn để rời quê lên thủ đô đặc biệt chăm sóc một trong những đứa trẻ.
Mọi thứ chỉ có thể tự mình làm, đây là thực tế mà hầu hết những người trẻ tuổi tha phương cầu thực phải đối mặt.
Tạ Uyển Doanh nghe đi nghe lại, hiểu được mấu chốt chuyện này nằm ở đâu, liền đề nghị với đàn anh và giáo sư: “Để đàn chị Lý sống gần bệnh viện đi. Nếu có việc gì ở gần bệnh viện, mọi người nhận được điện thoại nhanh nhất có thể đến chăm sóc đàn chị.”
Nhà đàn anh Chu và đàn chị Lý ở cách xa bệnh viện, so với nhà giáo sư Lỗ và giáo sư Phó càng xa hơn. Nếu có chuyện gì lái xe chạy đến bệnh viện, gọi xe cấp cứu cũng phiền phức. Phụ nữ mang thai đột nhiên sinh non là chuyện rất nhanh, chỉ sợ đến không kịp.
Hai người kia nghe ý kiến của cô, đều tán thành.
Nhớ đến ký túc xá dành cho nhân viên của bạn học do bệnh viện phân cho không có người ở, Nhậm Sùng Đạt nói với Tào Dũng: “Dọn sạch sẽ phòng của cậu, cho bọn họ mượn một khoảng thời gian cho đến khi sinh được không?”
Trong lòng Tào Dũng cũng nghĩ như vậy, nói: “Ngày mai tôi bảo người đem đồ điện đến lắp đặt. Ít nhất phải lắp một máy nước nóng máy giặt và tivi.”
“Cậu bảo bọn họ thu dọn hành lý, ngày mốt có thể xách đến ở.”
Nghe anh nói như vậy, Nhậm Sùng Đạt cười: “Căn phòng đó cậu không ở nữa, thật sự là một căn phòng quỷ dị, ngay cả máy nước nóng cũng không có. Bình thường cậu tắm ở đâu vậy.”
Ở phòng khoa trong bệnh viện tắm không thơm sao? Máy nước nóng bệnh viện không tốn tiền, đủ tắm rửa.
Hóa ra đàn anh Tào biết tính toán tiết kiệm chi tiêu. Tạ Uyển Doanh rất ngạc nhiên. Đàn anh Tào thực sự là một người đàn ông biết cách sống.
Nhậm Sùng Đạt cười haha, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Chu Hội Thương.
Không ngoài dự đoán, Chu Hội Thương đồng ý ngay, nói rằng các thiết bị điện sẽ giúp Tào Dũng mua. Tào Dũng không cho anh mua. Hai người lại tranh cãi một lúc.
Giáo sư và đàn anh cuối cùng không cãi nhau nữa, hòa giải như cũ. Tạ Uyển Doanh không thể không nở một nụ cười trên khuôn mặt, thầm nghĩ sau này dựa theo giáo sư Lỗ đến thăm đàn chị Lý nhiều hơn.
“Ăn cơm.” Nhậm Sùng Đạt cầm bát nói lớn.
Tạ Uyển Doanh cúi đầu, nhìn thấy đôi đũa đang gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô.
“Ăn nhiều một chút, hôm nay em rất mệt.” Tào Dũng nhẹ nhàng nói với cô.
Ngước mắt, đôi mắt cười của đàn anh Tào bên cạnh ấm áp giống như gió thổi trên mặt biển đầy nắng, Tạ Uyển Doanh gần như phân tâm. Nhanh chóng vùi đầu lùa cơm, nhai miếng thịt ngon lành của đàn anh. Cảm thấy bản thân sinh ra trong cuộc đời này thật may mắn, gặp được rất nhiều người tốt.
Nhậm Sùng Đạt lại nhắc nhở sinh viên: “Sáng ngày mai bảy giờ rưỡi đến văn phòng tôi ở bên cạnh phòng giải phẫu.”
“Để em ấy ăn cong cơm tối trước được không?” Tào Dũng không nhịn được trừng mắt với anh.
Nhậm Sùng Đạt đột nhiên nhớ tới anh cũng đang ở đây, liền thay đổi lời nói với sinh viên: “Ăn ăn ăn nào, đừng nghĩ nhiều. Ngày mai tuyệt đối sẽ không để em làm bất cứ việc gì vất vả đâu.”
Không biết có phải là giảng viên phải giữ lời hứa của mình hay không. Ngày hôm sau Tạ Uyển Doanh đến văn phòng nghiên cứu dạy giải phẫu, gặp bạn học Lý Khải An và bạn học Phùng Nhất Thông.