Chương 1498: Không để anh lo lắng
Chương 1498: Không để anh lo lắng
Nếu phẫu thuật ở đây không có trình độ kỹ thuật này, các bác sĩ cũng không dám ra tay, đành bó tay.
Nếu đã như vậy, thì liệu bác sĩ ở thủ đô có đến không? Phải xem bạn là bệnh nhân nào, có thể mời đội ngũ y bác sĩ gây mê phẫu thuật từ bệnh viện số 1 thủ đô đến để chờ lệnh làm phẫu thuật được không? Không thể nào. Ở bệnh viện của họ cũng có rất nhiều bệnh nhân chờ chính họ cứu. Các bác sĩ không chỉ chữa trị cho một bệnh nhân, huống chi đây đều là bác sĩ nổi tiếng.
Hóa ra là như vậy, Tạ Uyển Doanh hiểu. Vì sao trước khi trùng sinh cô nghe nói anh họ cô nằm viện gần ba tháng. Nói rằng bệnh rất nặng, nhất quyết nằm ở bệnh viện chữa trị. Thực tế làm gì có chuyện chữa trị, là chờ đợi kỳ tích. Bác sĩ chữa không được, chỉ có thể chờ đợi cơ thể của chính bệnh nhân vượt qua nguy hiểm. Giống như một sự may mắn. Anh họ là gặp vận may sao? Không phải. Sau khi xuất viện sức khỏe rất kém. Trước kia là một người rất cường tráng và khỏe mạnh, sau khi cơ thể hồi phục thậm chí còn không bằng 50- 60% trạng thái trước đây, cả người đều phế. Chỉ biết rằng, nếu có bệnh thì chữa trị càng sớm càng tốt, chậm trễ sẽ đánh mất thời cơ điều trị quý giá nhất, sau này mới thấy để quay lại trạng thái sức khỏe như trước kia rất khó.
Ý thức được điều này, ánh mắt Tạ Uyển Doanh nhìn sang đồng hồ báo thức trên mặt bàn: 10 giờ 15 phút.
Việc này không thể chậm trễ, Tạ Uyển Doanh nói với chị dâu họ: “Em đã nhờ bạn mua vé máy bay, em sẽ bay đến đó ngay.”
“Em muốn đi thăm anh họ của em?” Thượng Tư Linh kinh ngạc hỏi cô có ý gì.
“Em sẽ liên lạc và phối hợp với các bác sĩ của cả hai bên và sẽ cố gắng đưa anh họ đến bệnh viện thủ đô để phẫu thuật càng sớm càng tốt.” Tạ Uyển Doanh nói.
Tim Thượng Tư Linh giật thót lên đến cổ họng: “Ý em là…”
“Chị dâu, chị yên tâm, sau khi em đến đó sẽ nói rõ với chị. Chị cho em biết anh họ ở giường số bao nhiêu. Khi em bay đến có lẽ trời đã sáng.”
Thượng Tư Linh vô cùng khẩn trương, cho cô biết số giường.
Tạ Uyển Doanh nhớ kỹ, sau đó gọi điện cho bạn.
Ngộ Lệ Tuyền rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của cô vào ban đêm, nghe cô nói có việc phải quay lại nhanh chóng giúp cô đặt vé máy bay. Tạ Uyển Doanh thu dọn hành lý, gọi điện cho giáo viên phụ đạo xin nghỉ phép, ước chừng là xin nghỉ phép vài ngày.
“Người nhà em bị bệnh?”
“Đúng vậy, giáo sư Nhâm.”
Nghe thấy câu trả lời này của cô, trong lòng Nhâm Sùng Đạt cảm thấy dạo này trong lớp xảy ra rất nhiều chuyện, nói: “Em có cần tôi giúp gì không?”
“Tạm thời không cần, giáo sư.” “Được rồi, em trở về xem người thân của mình, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tôi. Tôi giúp em nói với Vu sư huynh của em xin phép nghỉ mấy ngày. Em không cần phải gấp gáp trở về, nhớ chú ý sức khỏe của mình nữa.” Nhâm Sùng Đạt nhớ đến bạn học cũ Tào Dũng, nói với cô: “Tào sư huynh của em rất quan tâm em, em gửi tin nhắn cho cậu ấy nói muốn đi đâu, đỡ cho cậu ấy phải lo lắng.”
Nói cho Tào sư huynh biết sao?
Nói cho sư huynh biết liệu có giúp sư huynh bớt lo lắng hơn?
Tạ Uyển Doanh vác trên vai túi du lịch đựng đầy đồ, đi ra khỏi ký túc xá, trong lòng thầm nghĩ và cau mày.
Không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn cho Tào sư huynh, chắc là vài ngày nữa mình quay lại cũng không sao. Khiến sư huynh lo lắng về cô, sao có thể được. Sư huynh rất bận rộn và có rất nhiều việc phải giải quyết.
Ngồi trên xe taxi, Tạ Uyển Doanh chuẩn bị gọi điện thoại cho Thân sư huynh để trao đổi, chợt nhận ra mình không có số điện thoại của Thân sư huynh. Chị dâu có thể cũng không có. Thân Hữu Hoán không đến, cũng không cho Thượng Tư Linh số điện thoại.