Chương 1499: Tìm giáo sư
Chương 1499: Tìm giáo sư
Có thể tìm ai để hỏi số điện thoại của Thân sư huynh? Tìm giáo sư Nhâm? Giáo sư Nhâm có thể cũng không biết. Tìm Vu sư huynh, Tào sư huynh? Không được. Cô không muốn việc mà mình làm mọi người đều biết.
Trong đầu lóe ra một người. Tạ Uyển Doanh cúi đầu và tìm số điện thoại của giáo sư Trương trong danh bạ điện thoại.
Cô thẳng thắn không đếm xỉa.
Điện thoại truyền đi, kêu tút tút vài tiếng.
Đầu dây bên kia có người nhận điện thoại, truyền đến tiếng chất vấn của giáo sư Lỗ: “Ai gọi con?”
“Đồng nghiệp của con.” Trương Hoa Diệu lách qua mẹ, đi đến ban công.
“Nghe điện thoại của đồng nghiệp cũng phải đi chỗ khác để tiếp.” Giáo sư Lỗ cảm thấy hành vi của con trai lén lén lút lút, trong lòng nghi hoặc.
Kéo cửa ban công vào không để mẹ nghe thấy, Trương Hoa Diệu hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Thời gian của giáo sư rất ít. Tạ Uyển Doanh không muốn làm mất nhiều thời gian của giáo sư, nhanh chóng nói: “Giáo sư Trương, em muốn hỏi số điện thoại của giáo sư Thân.”
Cả nửa ngày, sao không tìm anh ấy mà lại muốn tìm Thân Hữu Hoán.
Khóe miệng Trương Hoa Diệu cong lên một đường, nói : “Tình cảm sư huynh sư muội của hai người thật tốt.”
“Không có…”
“Em tìm cậu ta có việc gì?”
“Em có một bệnh nhân và muốn nhờ anh ấy giúp.”
“Em không nhờ tôi mà lại đi nhờ cậu ta?”
Cô gái đơn thuần ở đầu dây bên kia im lặng. Nội tâm của Trương Hoa Diệu dở khóc dở cười. Anh ấy mời nói hai câu đối phương đã nghẹn lời không đáp lại được. Chứng minh rằng người này có kỹ năng, nhưng không giỏi ăn nói. Nhưng anh ấy hết lần này đến lần khác lại thích người như vậy. Miệng lưỡi trơn tru để làm gì, quan trọng nhất vẫn là kỹ năng.
Không làm khó dễ cô nữa, Trương Hoa Diệu cho cô số điện thoại.
Nhận được số điện thoại của Thân sư huynh, Tạ Uyển Doanh liên tục cảm ơn giáo sư Trương.
Tiếp theo là gọi điện thoại cho Thân sư huynh.
Trên đường trời đã tối.
Thân Hữu Hoán: “Tiểu sư muội Doanh Doanh.”
“Là em, Thân sư huynh.”
“Em tìm anh? A?”
Thân sư huynh bị làm phiền, bày ra bộ mặt sững sờ. Bằng cách nào mà cô có số điện thoại của anh ấy. Hoàn Toàn không nghĩ ra.
“Thân sư huynh, có phải trước kia anh nhận được một thỉnh cầu cấp bách về hội chẩn, ở bệnh viện nhân dân tỉnh xx. Một bệnh nhân bị tai nạn xe hơi dập nát phổi và phải phẫu thuật sửa chữa phổi. Sau đó có thể cần can thiệp phẫu thuật gấp. Bệnh nhân này tên là Tiêu Thụ Cường sư huynh anh có thấy ấn tượng không?” Tạ Uyển Doanh tinh tế nói đến tình huống của bệnh nhân.
Thân Hữu Hoán: “Người ấy là gì của em?”
“Anh họ của em.”
Thân Hữu Hoán chửi thầm trong lòng: cmn.
“Sư huynh, anh cho rằng anh ấy đến thủ đô mới có cơ hội đúng không?”
“Anh ấy không thể đến.” Khi nói những lời này, Thân Hữu Hoán cân nhắc có phải câu trả lời của mình có đả kích đến người khác hay không, muốn trấn an tiểu sư muội hai câu: “Chỉ có thể ở nguyên bệnh viện cũ quan sát tình hình, chờ đợi thời cơ thích hợp. Bệnh viện nhân dân tỉnh sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Một khi cơ hội đến, sẽ ngay lập tức tìm ra phương pháp phù hợp.”
“Nhưng tình hình của anh họ không chờ được.”
Tiểu sư muội đừng thẳng thắn như vậy. Thân Hữu Hoán vò đầu.
“Sư huynh, vậy em đưa anh họ em đến thủ đô, có được không?”
“Em đưa đi?”
“Đúng vậy. Bây giờ em đi máy bay về tỉnh quê em để đón anh họ của em. Nếu sư huynh có thể thu xếp giường bệnh ở thủ đô, em chắc chắn sẽ đưa anh ấy đến.”
Ôi, tiểu sư muội một lòng muốn cứu người thân của mình. Anh ấy cũng không thể ngăn được. Mặc dù, anh ấy cho rằng không thể thành công. Chỉ sợ nửa đường bệnh nhân sẽ chết, bệnh viện nhân dân tỉnh và anh ấy đều không chủ chương chuyển bệnh nhân đến thủ đô điều trị lúc này.