Chương 1517: Sợ bị lọt hố
Chương 1517: Sợ bị lọt hố
Bác sĩ Tưởng vừa nghĩ thế, gọi điện thoại cho giáo sư Hà báo cáo tình hình. Chắc hẳn giáo sư Hà sẽ đồng ý.
Đinh Văn Trạch quay lại thì thấy bác sĩ Tưởng cố tình lấy điện thoại ra gọi không thèm để ý đến anh ta, có thể thấy được không có ý định khuyến khích người nhà bệnh nhân đổi ý, trong lòng bỗng nhiên lạnh nhạt: Đây là ý gì? Nguyên một đám tất cả đều nghe theo lời Tạ Uyển Doanh nói? Không nghe lời anh ta nói?
“Này.” Thật sự không nhịn được, Đinh Văn Trạch đi trở về đến trước mặt bác sĩ Tưởng lên giọng chất vấn: “Cậu hiểu rõ tình huống nguy hiểm của anh họ tôi, với tư cách là bác sĩ trưởng của anh họ tôi các câu không ngăn cản anh ấy lại thì còn muốn thế nào?”
Bác sĩ Tưởng vẫn cảm thấy người này là lạ, không phải trách móc bình thường, không nên nói nhiều lời với loại người này, liền đáp: “Cậu là bác sĩ, cậu cũng biết tình huống này bác sĩ không cản được.”
Người nhà bệnh nhân yêu cầu công việc rất mãnh liệt, tình nguyện chịu nguy hiểm, bác sĩ ngăn làm sao được.
Đinh Văn Trạch lại nghĩ căn bản chuyện này không phải đơn giản như vậy, đối phương thực sự muốn ngăn thì có lẽ sẽ nói lời khó nghe giống như Đinh Văn Trạch anh, mà không phải giúp người nhà bệnh nhân xử lý thủ tục chuyển viện.
Buồn bực, Đinh Văn Trạch tức tối quay người rời đi, trên đường gọi điện cho mẹ mình báo cáo tin tức.
Chu Nhược Mai nghe nói hôm nay anh ta đi thăm Tiêu Thụ Cương, liền hỏi thăm: “Anh họ con cơ thể thế nào?”
Đinh Văn Trạch biết rõ mẹ anh ta không thích anh họ, nói thẳng một lời: “Cơ thể anh ấy bị tắc nghẽn động mạch, nhưng hiện giờ bọn họ không nghe lời con nói, khăng khăng đưa anh ấy đến thủ đô điều trị.”
“Đưa đến thủ đô? Bọn họ có quen biết bác sĩ thủ đô sao?” Chu Nhược Mai vừa hỏi con trai vừa nghi ngờ: “Có phải lãnh đạo trường đại học của nó giúp đỡ liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện thủ đô hay không?”
“Lúc đầu thì đúng.” Đinh Văn Trách đáp lời kỳ quái.
Chu Nhược Mai thầm nghĩ quả thật như vậy. Người nhà đang làm việc trong ngành y bên nhà Chu Nhược Tuyết kia chủ yếu là dựa vào cô em Chu Nhược Mai bà. Không có Chu Nhược Mai bà, nào có ai đủ chuyên môn để đề xuất ý kiến cho cả nhà Chu Nhược Tuyết bọn họ.
Lãnh đạo trường đại học giúp liên hệ với bác sĩ thủ đô không có gì lạ. Không phải nói bác sĩ này không có tên tuổi thì không tốt, mà lãnh đạo trường đại học không phải người trong nghề, vào thời điểm mấu chốt không thể đưa ra ý tưởng và phương án trị liệu cho bệnh nhân được. Đến lúc đó Tiêu Thụ Cương vừa đi tới thủ đô, đồng nghĩa việc bác sĩ nói một đống kết quả. Cái này chả khác gì tin tức trong nghề kém cỏi. Bằng không, người dân có chút việc riêng đi đến bệnh viện chữa bệnh, tại sao phải đi xung quanh tìm người hỏi, kỳ thật tìm bác sĩ là tìm tin tức đủ tin cậy, sợ bị lọt hố.
Loại bị lọt hố thông thường này không phải ám chỉ bác sĩ cố ý điều trị tệ cho bệnh nhân, mà là phương pháp trị liệu rất đa dạng, hiệu quả trị liệu thì trái ngược, gây ra biến chứng khác với di chứng. Bình thường, bệnh nhân không xác định đúng thông tin sẽ rất dễ chọn sai người, gặp phải phương án trị liệu không phù hợp với tình trạng của mình.
Từng bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có nhu cầu chữa bệnh và mục tiêu với bệnh nhân không giống như vậy. Bác sĩ giấu giếm phương án một chút là chuyện thường xảy ra, có rất nhiều người bởi vì kỹ thuật cá nhân không đủ giỏi, có nhiều quan điểm học thuật khác biệt mà không chắc chắn những phương án kia.
Như Tiêu Thụ Cương, hiện tại đang mong muốn giữ mạng sao? Nếu có thể nắm bắt cơ hội, tất nhiên là mong được chữa trị tốt nhất. Nhà họ họ bây giờ cũng dùng hết số tiền kiếm được dốc sức liều mạng chữa trị. Cái đó không giống với nhu cầu của số ít bệnh nhân. Có bệnh nhân không có đủ tiền chắc chắn sẽ không theo đuổi điều này, chỉ cần mạng sống và tiết kiệm được tiền.
Dốc sức liều mạng điều trị, muốn chữa tốt, đồng nghĩa không có khả năng sẽ quăng tiền vào một nơi sâu không thấy đáy, không đem lại hiệu quả và lợi ích gì. Cho nên, Chu Nhược Mai hiểu rõ, chuyến này Tiêu Thụ Cương đi đến thủ đô điều trị, không có người trong nghề cung cấp thông tin chính xác, có thể được trị tốt như ý hay không cũng khó nói. Huống chi, con trai bà nói giống bà, lúc này Tiêu Thụ Cương lên thủ đô rất nguy hiểm.