Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1518 - Chương 1518: Không Thể Phụ Lòng Mong Mỏi

Chương 1518: Không thể phụ lòng mong mỏi
Chương 1518: Không thể phụ lòng mong mỏi
Chương 1518: Không thể phụ lòng mong mỏi




“Ai bảo nó đi, chị dâu con hả?” Chu Nhược Mai hỏi con trai, muốn phân chia giới hạn trước giống như con trai, tránh đến lúc đó cả nhà chị lớn tiền trôi theo dòng nước lại đến phàn nàn với bọn họ.

“Là em họ nhỏ kia của con Tạ Uyển Doanh, mang theo kiến thức chuyên môn của thủ đô bay xuống đây, nói muốn đưa bệnh nhân đi thủ đô chữa bệnh. Mẹ nói xem từ lúc nào em ấy có cảm tình tốt với anh họ như vậy. Trước kia sao con lại không biết? Mẹ, mẹ có biết không?” Đinh Văn Trạch hỏi mẹ mình.

Tạ Uyển Doanh? Mí mắt Chu Nhược Mai nhảy dựng lên, trong lòng nổi lên cảm giác nôn nóng sốt ruột đến tột cùng.

“Mẹ?” Đinh Văn Trạch bất ngờ sao mẹ mình đột nhiên không nói lời nào.

“Doanh Doanh có nói gì không?” Chu Nhược Mai hỏi con trai: “Con thấy nó cảm thấy nó thế nào?”

Vài năm không gặp Tạ Uyển Doanh, ấn tượng của Chu Nhược Mai tựa hồ mãi mãi dừng lại ở đêm hôm đó Tạ Uyển Doanh và mẹ cô mang theo túi cam đắt tiền đi vào trong nhà bà, bảo muốn hỏi xem chuyện thi vào Quốc Hiệp làm bác sĩ ngoại khoa. Đối với tin tức về Tạ Uyển Doanh sau đó, bà từng nghe Tôn Dung Phương đề cập qua, nhưng toàn là Tôn Dung Phương tâng bốc con gái mình, một chữ cũng không tin được.

Thi đậu Quốc Hiệp có thể làm gì, sinh viên y nói như rồng bay, làm như mèo mửa rất nhiều, nữ sinh viên y ở khu ngoại khoa càng phải chịu nhiều sự lạnh nhạt. Chỉ có đứa ngốc như Tôn Dung Phương mới nâng con gái là vàng.

“Trước kia con chưa gặp qua em ấy.” Đinh Văn Trạch ăn ngay nói thẳng giải thích: “Hôm nay vừa nhìn mặt, phát hiện con người rất phóng khoáng lại ngạo mạn. Nguyên do có phải vì thi đậu đại học thủ đô hay không.”

“Con xem có phải con dạy không nổi hay không?” Chu Nhược Mai lạnh lùng khịt mũi hừ một tiếng.

Có chút nha. Đinh Văn Trạch nghĩ, chí ít Tạ Uyển Doanh hoàn toàn xem thường ý kiến ngăn cản theo “chuyên môn” của anh ta.

“Cứ cho nó làm đi. Chị dâu con tình nguyện tin tưởng nó cũng bị điên rồi.” Chu Nhược Mai nói lên nhận thức của người bình thường: “Nếu như Tiêu Thụ Cương chết giữa đường, mẹ xem nó và mẹ của nó tương lai sẽ làm sao đi nhận tội với dì của con.”

Nếu là như vậy, Chu Nhược Tuyết và Thượng Tư Linh tất nhiên điên loạn rồi, đến lúc đó lại đứng đâu cảm ơn Tạ Uyển Doanh, lại muốn lôi Tạ Uyển Doanh đi chôn cùng. Đinh Văn Trạch nghĩ đến đây liền rung đùi đắc ý.

“Mẹ phải gọi điện cho dì con nói rõ ràng. Chuyện này không liên quan gì đến con cả.” Chu Nhược Mai giải thích, cúp điện thoại để nói chuyện với chị mình, trên thực tế là đi cáo trạng.

Bên trong bệnh viện nhân dân tỉnh, Tạ Uyển Doanh lấy được bệnh án của anh họ lớn của mình, cẩn thận xem xét, tự mình ngẫm lại suy đoán bệnh tình của bệnh nhân, thuận tiện chuẩn bị tốt bước vận chuyển người tiếp theo. Thông qua quan hệ của đàn anh Thân, người của bệnh viện nhân dân tỉnh cho mượn một số thiết bị cấp cứu để mang theo lên máy bay, có bình dưỡng khí và dụng cụ giảm rung các loại. Trên người anh họ có đường ống dẫn máu vào tĩnh mạch, đến lúc khẩn cấp cần dùng thuốc, cần trao đổi trực tiếp với đàn anh Thân cho bệnh nhân.

Ngô Lệ Tuyền đã giúp đặt xong vé máy bay, gọi điện thoại thông báo cho cô: “Chuyến bay ba giờ chiều, các cậu sẽ có một ít thời gian trước đó. Nhân viên làm việc ở sân bay muốn bàn bạc trực tiếp với các cậu, đến lúc đó cáng cứu thương của bệnh nhân cần đẩy tới khoang hạng nhất.”

“Cậu đặt khoang hạng nhất ư?”

“Không cần lo vấn đề tiền nong. Sáng sớm tôi đã nói với cậu cái này rồi. Phải tin tưởng người có lòng tốt trong xã hội còn rất nhiều.” Ngô Lệ Tuyền cười cười khuyên vài câu, là một câu mang hai ý nghĩa. Cô nào có tiền đặt khoang hạng nhất, người đặt được khoang hạng nhất chỉ có thể là tổng giám đốc Tề. Tề Vân Phong đã nói trong điện thoại, chuyến bay của công ty nghe đến tình huống, không ngừng chuẩn bị tiền thu xếp vé máy bay khoang hạng nhất cho bọn họ, cho rằng đây là làm việc thiện.

Tạ Uyển Doanh nghe được chuyến bay của công ty là làm việc thiện, cảm giác trọng trách trên vai nặng thêm một bậc. Càng nhiều người trong xã hội trợ giúp bác sĩ cứu người, bác sĩ càng không thể phụ lòng mong mỏi của những người đó.





Bình Luận (0)
Comment