Chương 1541: Thông báo cấp cứu
Chương 1541: Thông báo cấp cứu
Điện thoại reo mấy lần, lúc y tá nhấc ống nghe lên chỉ dùng động tác câu cá để duỗi cánh tay dài của mình ra, vươn cơ thể từ ngoài phòng y tá lên cầm.
“Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?” Y tá lớn tiếng hỏi.
m thanh của khoa cấp cứu rất ồn ào, huống gì còn là trung tâm tâm cấp cứu tim mạch, khắp nơi đều là dụng cụ theo dõi điện tâm đồ, tiếng còi báo động kêu bíp bíp chưa lúc nào ngừng nghỉ. Người làm việc ở đây sớm đã thích nghi với việc khi cần thiết thì rống lên một tiếng to như cái loa phát thanh.
Không gian trong phòng làm việc của nhân viên đối diện 120 trái lại rất yên tĩnh, nhưng phải làm quen với âm lượng của nhân viên cấp cứu làm việc tại bệnh viện cấp ba nên bản thân duy trì giọng nói bình thường để nói chuyện: “Sân bay thủ đô gọi điện tới, hỏi xem bệnh viện các cô có phải có một sinh viên y trên chuyến bay z1234 trong nước hay không?”
Nghe thấy vấn đề này, ban đầu y tá ngơ ngác: Đối phương nói vậy có ý gì? Chuyên gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi chuyện phát sinh trong y học sao? Chẳng lẽ sinh viên y này đã gây họa gì trên máy bay?
Ngẫm lại thấy cực kỳ khủng khiếp, phải tranh thủ thời gian tìm lãnh đạo xin chỉ thị nha. Sự việc này tuyệt đối không thể nói lung tung.
“Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương!”
Y tá vừa cầm lấy microphone, vừa la hét như cái loa lớn để tìm người trong phòng cấp cứu.
Y tá trưởng tới, bắt được bả vai phía dưới của cô ấy, ý bảo đối phương nhỏ tiếng một chút đừng dọa người nhà bệnh nhân, hỏi: “Chuyện gì?”
“Y tá trưởng, sân bay gọi điện tới, nói bệnh viện chúng ta có sinh viên lại gây chuyện trên máy bay.” Y tá nhỏ giọng nhanh chóng báo cáo với lãnh đạo.
Y tá trưởng kinh ngạc, nghĩa là…bịch bịch bịch chạy đi tìm Trương Hoa Diệu.
“Chủ nhiệm Trương.”
Y tá trưởng vén màn phía sau giường bệnh cấp cứu, thấp giọng gọi Trương Hoa Diệu.
Trương Hoa Diệu đứng phía trước, một tay đút túi áo khoác trắng, tay còn lại nhàn rỗi không có gì làm liền sờ lên râu cằm.
Với tư cách lãnh đạo, không có gì ngạc nhiên khi có một đám trợ lý vây quanh anh ấy, có bác sĩ từ khoa chính quy của bệnh viện, cũng có bác sĩ trẻ tuổi và sinh viên y khóa đến phòng cấp cứu học tập.
Trong tình huống như thế, anh ấy khó để không bị nổi bật giữa đám đông. Vả lại, không ai không biết đến danh tiếng của ông lớn họ Trương, ai cũng muốn nhìn mặt ông lớn Trương. Chính vì vậy, ngón tay Trương Hoa Diệu đã phải gãi lỗ tai như Tôn Ngộ Không. Nhìn cũng biết, người học nghề đại khái đang đợi anh ấy bộc lộ tài năng diễn xiếc làm khỉ.
Ông chủ kiêu ngạo đều phải trả một cái giá rất đắt.
Bởi vì người xung quanh Trương Hoa Diệu vậy đến kín không còn khe hở, đối phương không nghe được tiếng gọi đầu tiên của y tá trưởng, đành phải lấy tay lay người phía trước: “Nhường một chút, nhường một chút, tôi cần nói hai câu với chủ nhiệm Trương.”
Những người khác quay đầu nhìn thấy đó là y tá trưởng khoa cấp cứu, liền nhường đường đi.
Trương Hoa Diệu thực sự không lo lắng y tá trưởng đến báo cáo tình huống bất ngờ nào, tập trung hết sự chú ý vào phương án điều trị khẩn cấp cho bệnh nhân mắc bệnh nặng trước mặt, bác sĩ cấp cứu hỏi bác sĩ khám bệnh, một người vừa tốt nghiệp đến làm việc ở khoa cấp cứu để đào tạo thêm: “Không có gì cần báo cáo?”
“Vâng.” Bác sĩ cấp dưới đáp.
“Trên đường đứa tới đây, tim đã ngừng đập một lần sao?”
“Vâng.”
“Ngừng bao lâu? Hiện giờ tôi thấy ý thức của anh ấy không tỉnh táo.”
“Dạ.”
“Cậu còn đưa anh ta đi tiến hành phẫu thuật làm gì?”
Sau khi bác sĩ trẻ tuổi trốn vào vỏ ốc, nhẹ giọng đáp: “Người nhà cứ nằng nặc yêu cầu ạ.”
“Quản yêu cầu của bọn họ làm cái quái gì.”
Phong cách nói chuyện của ông lớn Trương là kiểu chẳng thèm ngó ngàng tới thiên hạ gây sự. Bác sĩ trẻ tuổi nhỏ mồ hôi.
Bác sĩ trẻ tay nghề chưa cao, không nắm chắc được yêu cầu của người nhà bệnh nhân, không biết tâm thế dễ dàng dao động theo ý của người nhà. Ông lớn có tay nghề dày dặn sẽ tự làm theo nhịp điệu của chính mình, nên sẽ lựa chọn để người nhà bệnh nhân tự mình thực hiện, không liên quan đến mình.