Chương 1542: Đoán cái cũng biết là cô
Chương 1542: Đoán cái cũng biết là cô
Một bác sĩ lớn tuổi vỗ nhẹ vai chàng thanh niên, cười cười: Đừng gấp gáp. Chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện bọn họ thực sự là người tốt, tuy nhiên người ta hay nói trêu là Diêm Vương gia đấy.
“Nói cho người nhà bệnh nhân biết.” Trương Hoa Diệu nói.
“Vâng.” Bác sĩ trực viện trẻ tuổi tràn đầy tin tưởng, mở bệnh án ra rồi rút bút máy ra, chuẩn bị ghi chép lời dặn của bác sĩ theo những gì ông lớn truyền đạt lại.
Quét qua động tác của đối phương một lượt, khóe miệng Trương Hoa Diệu cong xuống, khóe mắt nheo lại, nếu không muốn nhìn liền xoay người sang chỗ khác, đúng lúc thấy y tá trưởng đối diện đang đi tới trước mặt anh ấy.
“Chủ nhiệm Trương.” Y tá trưởng biết rõ ông lớn cực kỳ bận rộn, vội nói ngắn gọn: “Sân bay gọi điện tới, nói muốn gặp lãnh đạo của chúng ta.”
Chuyện này khẳng định cần Trương Hoa Diệu đích thân đi cùng mới có thể nói rõ ràng với sân bay.
“Sân bay tìm tôi là có chuyện gì.” Trương Hoa Diệu vừa nói vừa cân nhắc, khóe mắt liếc nhìn bác sĩ trẻ tuổi đằng sau đang chờ anh ấy mở lời dặn dò, dứt khoát quay người rời đi theo y tá trưởng.
Chàng thanh niên cầm bút chờ ông lớn ra chỉ thị đột nhiên phát hiện lãnh đạo rời khỏi, há hống mồm, tiến hai bước: “Chủ nhiệm Trương…”
“Tôi không rảnh.” Trương Hoa Diệu lười biếng nhả ra một câu cho đám thanh niên đang chờ anh diễn xiếc làm khỉ.
Anh ấy ở đâu ra chứ. Nguyên một đám chờ anh ấy lên tiếng nói lời dặn của bác sĩ? Quên bản thân cũng là bác sĩ rồi à? Độc lập sớm một chút nha, những người trẻ tuổi kia.
Trong lòng bác sĩ trẻ tuổi quặn thắt lại. Ông lớn rõ ràng không cung cấp phương án cho anh mà để cho anh tự suy nghĩ. Ông lớn Trương là Diêm Vương gia, là Diêm Vương gia ngồi trên đầu các bác sĩ trẻ tuổi bọn họ, một chút cũng không sai.
Trương Hoa Diệu lắc đầu, là do anh ấy nghĩ rằng so sánh người này với người kia có thể khiến anh tức điên người. Nghĩ đến sắp tiếp xúc với một bác sĩ trẻ tuổi thì lại khác hẳn, người ta chẳng qua là một sinh viên y mới thực tập một nửa, đều tự lực cứu giúp tất cả bệnh nhân. Mà người này tốt nghiệp ngành y khoa, lại ở đó chờ anh ấy lên tiếng nói lời dặn của bác sĩ.
Cho thấy bác sĩ trẻ tuổi tốt rất khó kiếm.
Đi đến chỗ y tá đứng, thò tay tiếp nhận ống điện thoại, Trương Hoa Diệu thốt ra một tiếng với 120 đối diện: “Tình hình thế nào, cô nói đi.”
“Là như vậy.” Nhân viên kết nối điện thoại từ trung tâm 120 giải thích kỹ càng chân tướng sự việc cho anh ấy.
“Nói là sinh viên y của bệnh viện chúng tôi, có thể nói họ tên người đó là gì không?” Trương Hoa Diệu hỏi.
“Cô ấy nói cô ấy họ Tạ.”
Họ Tạ. Vài giây đồng hồ trước còn nghĩ đến người kia, kết quả nghe ngay người đó. Trương Hoa Diệu sáng bừng hai mắt kinh ngạc, tròng mắt quay lòng vòng.
Y tá trưởng đứng bên nghe cố gắng nhớ bác sĩ thực tập nào của bệnh viện mình mang họ Tạ. Dựa vào thông tin truyền đến từ sân bay, thực tập sinh Tạ này có kỹ thuật khác, trong số những người ưu tú có để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người. Cô ấy không thể nhớ nổi một thực tập sinh ưu tú họ Tạ ở trong bệnh viện của mình.
Chỉ nhìn biểu cảm của Trương Hoa Diệu có chút thần kỳ, y tá trưởng thấp giọng hỏi: “Chủ nhiệm Trương, anh nhận ra bác sĩ Tạ sao?”
Cần Trương Hoa Diệu giúp đỡ gợi nhớ thực tập sinh Tạ trong trí nhớ của cô ấy.
Khóe miệng Trương Hoa Diệu cong lên, một mực hỏi nhân viên trung tâm 120 đối diện: “Là nữ bác sĩ phải không?”
“Vâng.” Nhân viên 120 nghe ra anh ấy nhận ra đối phương, liền giải thích: “Nếu như tình huống có thật, phiền bệnh viện các anh lái xe cứu thương đến sân bay tiếp nhận bệnh nhân.”
“Cô ấy nói muốn dẫn bệnh nhân tới bệnh viện chúng tôi sao?” Trương Hoa Diệu hỏi rõ ràng. Người này sẽ không tới bệnh viện anh ấy thực tập đâu, nếu đám người Quốc Hiệp kia biết rõ chuyện này, có khi nào làm thịt bạn học Tạ hay không đây.
“Cô ấy vốn hộ tống một bệnh nhân có triệu chứng nặng tới bệnh viện các anh. Các anh không biết chuyện này à?” Nhân viên 120 tiếp tục truyền lại thông tin được chuyến bay cung cấp ở sân bay.