Chương 1543: Người tài giỏi đúng là có nhiều việc phải làm
Chương 1543: Người tài giỏi đúng là có nhiều việc phải làm
Trương Hoa Diệu híp mắt lại, nhận ra được cuộc gọi tối hôm qua quả nhiên không bình thường.
"Y tá trưởng." Cúp điện thoại, Trương Hoa Diệu nói với y tá trưởng khoa cấp cứu: "Chuẩn bị thêm giường ngủ. Hai bệnh nhân nguy hiểm trầm trọng sẽ đến, vừa xuống máy bay. Đơn thuần cần thông báo với bác sĩ cấp trên thôi."
"Người mắc bệnh gì?" Y tá trưởng hỏi: "Phải báo với bác sĩ nào?"
"Hỏi bác sĩ Thân, có lẽ cậu ấy biết rõ bệnh nhân mắc chứng bệnh gì." Nói lời này ra Trương Hoa Diệu ngẫm nghĩ, cô bạn học Tạ này tối hôm qua gọi điện cho anh ấy lại không dám nói thật tình hình với anh ấy, cho rằng giờ không cần nói thì sau này anh ấy cũng sẽ biết, hoặc có nguyên nhân không thể nói cho ai khác biết.
Tạ Uyển Doanh từ chối nói với anh ấy, đoán chừng cũng không nói cho đám người Quốc Hiệp biết. Chỉ có thể nói khả năng bản thân Tạ Uyển Doanh không ngờ tới trên máy bay lại có bệnh nhân khác cần phải cứu sống.
Nhân viên trung tâm 120 điều chỉnh suy nghĩ của anh ấy, nói xong thông tin mà nhân viên bảo dưỡng trên chuyến bay cung cấp: "Ba bệnh nhân."
Trương Hoa Diệu nghe xong chỉ có thể chẹp chẹp hai tiếng: Cái gọi là sinh viên y làm bác sĩ giỏi có rất nhiều việc phải làm, bạn học Tạ chính là một ví dụ điển hình mà giáo sư có thể nêu ra trong lớp học.
Nói chuyện điện thoại với 120 xong, Trương Hoa Diệu chuyển lại cho y tá trưởng đi thông báo với người khác.
Y tá trưởng tiếp nhận lời nói của anh ấy, gọi điện tới khoa nội tìm Thân Hữu Hoán, một bên hỏi anh ấy: "Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Tạ này đã tới luân phiên ở khoa cấp cứu chúng ta à?"
Cô ấy dám chắc không nhớ nổi bệnh viện nhà mình có một bác sĩ thực tập ưu tú họ Tạ.
"Cô ấy chưa tới, sau này sẽ tới." Trương Hoa Diệu khẳng định điều ấy.
"Bây giờ cô ấy đang luân phiên ở khoa nào trong bệnh viện chúng ta vậy?" Y tá trưởng quay người, hướng bóng lưng Trương Hoa Diệu hỏi một câu.
"Bây giờ cô ấy đang ở khoa nào bên Quốc Hiệp, tôi cần tìm người hỏi han một chút."
À…? Y tá trưởng suýt chút cắn trúng lưỡi.
Trương Hoa Diệu cười lớn một tiếng, có dự cảm sắp được coi một trò hay.
Phía trước có người đi tới, Trương Hoa Diệu lại phát hiện người đó lập tức đi lên nói với anh ấy: "Chủ nhiệm Trương, viện trưởng bảo anh qua văn phòng ông ấy, có chút việc cần thảo luận với anh."
"Đi thôi." Trương Hoa Diệu đồng ý ngay, lông mi nháy nháy, trong lòng tính toán thời gian chuẩn xác, muốn nhanh chóng quay về khoa cấp cứu xem biểu hiện của bạn học Tạ.
Y tá trưởng gọi điện cho Thân Hữu Hoán kiểm tra đối chiếu thông tin.
Thân Hữu Hoán vốn dĩ thừa nhận mình giúp đỡ Tạ Uyển Doanh lái xe cứu thương đến sân bay tiếp nhận bệnh nhân là đúng, lát sau y tá trưởng nghe tới một bệnh nhân nguy hiểm trầm trọng đang trên máy bay, hầu như há mồm cứng đờ.
"Cô cứ thông báo cho nhiều bác sĩ khác đi." Thân Hữu Hoán tự nhận không có năng lực "kìm hãm" tiểu học muội, liền nói với y tá trưởng. Ở bệnh viện mình, có rất nhiều bác sĩ, không cần người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, người yếu càng nhiều càng tốt.
"Vâng, vâng, bác sĩ Thân." Y tá trưởng mỉm cười đồng tình.
Cúp điện thoại, Thân Hữu Hoán nghĩ đến tiểu học muội này có thể chất gì vậy không biết, nói là may rủi, nhưng bệnh nhân gặp được cô nhất định là may mắn.
Y tá trưởng cầm lấy điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bên ngoài trời giống như tiếng sấm sét, sững sờ: "Trời sắp mưa ư?"
"Dự báo thời tiết nói sắp mưa." Y tá cấp dưới đáp.
Y tá trưởng nghe xong lời này, thầm nghĩ: Nguy to rồi!
Tranh thủ thời gian đặt điện thoại xuống, nhón chân chạy đi tìm Trương Hoa Diệu hỏi phải làm sao. Tiếp theo lại nhớ tới lúc nãy Trương Hoa Diệu cố ý phân phó cô ấy chuẩn bị tốt giường ngủ, đoán chừng sớm biết có tình huống này. Từ trước đến nay khoa cấp cứu đều gặp được bệnh nhân nặng tới mức độ nào, nhân viên y tế quen thuộc với việc đón chờ những bệnh nhân nguy hiểm trầm trọng, không chuẩn bị giường ngủ sớm, giường ngủ ở khoa cấp cứu sẽ hết nhanh chỗ.