Chương 1553: Là tất cả mọi người nhận định
Chương 1553: Là tất cả mọi người nhận định
Giống như những gì cô nghĩ, Thạch Lỗi lập tức đặt ống nghe chẩn bệnh xuống, duỗi hai ta qua giúp đồng nghiệp cùng bệnh viện cầm túi khí thở của bệnh nhân, điều chỉnh lại nhịp bóp.
Một ấn một thả, cường độ bóp không được quá mạnh, phải kiểm soát tốt áp suất khí được đưa vào bệnh nhân, tránh làm tổn thương phổi yếu mỏng của bệnh nhân.
Hình ảnh Tạ Uyển Doanh bóp thả trước đó xuất hiện trong tâm trí của Thạch Lỗi, tương đối đúng như những y tá trong bệnh viện mình đã làm, quả nhiên, sự quan sát tỉ mỉ của người ta khiến cho một động tác đơn giản ẩn chứa quá nhiều huyền bí. Vì vậy hiệu quả một trời một vực.
Trương Hoa Diệu bảo anh ấy đến quan sát kĩ người này sẽ sớm biết được bản lĩnh của người này.
Nhìn thấy trên máy bay không có chuyện gì, Tạ Uyển Doanh và Lô Hinh vội vàng xuống cầu thang bộ để hộ tống bệnh nhân của mình đi đến bệnh viện. Dù sao thì hai bệnh nhân cũng phải đến Quốc Trắc, nếu bác sĩ Thạch lại có vấn về bệnh nhân gì cần hỏi cô, khi đến Quốc Trắc rồi hỏi cũng giống nhau.
Hai xe cứu thương lần lượt rời sân bay, những hành khách khác đã xuống máy bay an toàn dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không.
Khi tín hiệu liên lạc của điện thoại được khôi phục lại, Đinh Lộ Lộ không kịp chờ đợi gọi điện thoại cho anh trai của mình.
Đinh Văn Trạch có chút tâm tư bấn loạn, đột nhiên nhận được điện thoại của em gái không nhẫn nại hỏi: “Có chuyện gì?”
Nghe thấy tâm trạng anh trai hôm nay không tốt, Đinh Lộ Lộ thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Có thể là có chuyện gì. Trong lòng Đinh Văn Trạch không vui, là bị em họ Tạ Uyển Doanh kia làm cho tức giận. Biết rằng anh họ là bác sĩ, còn mình chỉ là một thực tập sinh, kết quả lại dám ở trước mặt những người khác chống đối với anh ta, không chừa cho anh ta chút mặt mũi nào.
Tạ Uyển Doanh Tạ Uyển Doanh, Tạ Uyển Doanh mà anh trai nói, khiến cho Đinh Lộ Lộ nhớ đến cái tên Doanh Doanh mà Thượng Tư Linh gọi, nhất thời bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân, nói: “Cô ta đi cùng anh họ lớn đến thủ đô điều trị.”
“Em đã gặp bọn họ rồi sao?” Đinh Văn Trạch hỏi.
“Vâng, vừa vặn đi cùng một chuyến bay với bọn họ.” Điều đáng ghét là, cô ta không thể nhận ra Tạ Uyển Doanh trước đó đã rất tự tin nói với những người khác rằng Tạ Uyển Doanh là đại lão.
Đinh Văn Trạch nghe thấy lời này của em gái, liền chửi ầm lên: “Mày bị mù rồi à! Cô ta sao có thể là đại lão được? Cô ta còn chưa tốt nghiệp.”
Đinh Lộ Lộ không biết làm như thế nào để giải thích rõ cho anh trai của mình, ở trên máy bay không chỉ có một mình cô, mà hầu như tất cả mọi người đều công nhận Tạ Uyển Doanh là đại lão.
Bị em gái làm cho tức giận, Đinh Văn Trạch trong tích tắc liền cúp điện thoại.
Đinh Lộ Lộ chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ mình khóc lóc nói rằng anh trai giận cá chém thớt trút giận lên cô ta.
Cầm ống điện thoại, con gái ở đầu dây bên kia miêu tả cảnh tượng Tạ Uyển Doanh cứu người trên máy bay, khiến cho tay của Chu Nhược Mai không khỏi run lên mấy lần.
“Mẹ, mẹ nói với anh trai, không phải chỉ riêng một mình con nói cô ta là đại lão đâu.” Đinh Lộ lộ muốn thanh minh trách nhiệm cho việc lỡ lời của bản thân.
“Con không nên gặp ai thì nói người đó là đại lão. Sau này có chuyện như vậy phải thỉnh giáo ba con anh con trước. Bọn họ đều là người chuyên ngành, hơn nữa ba con bình lên phó chủ nhiệm bác sĩ.” Chu Nhược Mai chỉ dạy nói với con gái.
Ba sắp từ điều trị chính lâu năm bình lên phó chủ nhiệm bác sĩ, Đinh Lộ Lộ mặt mày hớn hở, điều này đối với gia đình cô ta mà nói chắc chắn là một chuyện vui lớn trọng đại.
Chu Nhược Mai tươi cười rạng rỡ, bệnh viện nơi bà và chồng đang làm đang ngày càng phát triển, lại sắp bình lên cấp cao, đến lúc đó bà và chồng của bà sẽ được thăng chức. Bác sĩ càng già càng có tiếng tăm. Con trai ở lại bệnh viện trực thuộc học viện y Trung Sơn làm việc, càng không có gì để lo lắng.
Chỉ có duy nhất một chuyện, truyền thống bác sĩ trong gia đình bọn họ được công nhận trong giới họ hàng bạn bè, bây giờ có vẻ như uy tin nghề nghiệp thân phận bác sĩ của bọn họ đang bị đe dọa bởi con gái Tôn Dung Phương.
“Con ở lại thủ đô vài ngày, rồi đi tìm Doanh Doanh.” Chu Nhược Mai dặn dò con gái.