Chương 1554: Đến Quốc Trắc
Chương 1554: Đến Quốc Trắc
“Con tìm nó làm gì? Con không đi đâu.”Đinh Lộ Lộ lần nữa từ chối làm chuyện mất mặt.
“Mẹ đâu có bảo con ăn cơm nói chuyện phiếm với nó, chỉ là con nhìn trộm xem nó đang làm cái gì thôi.”
Đinh Lộ lộ nghe rõ, mẹ của cô ta muốn cô ta âm thầm thu thập thông tin của Tạ uyển Doanh. Rốt cuộc Tạ Uyển Doanh lần mò vào thủ đô như thế nào, bọn họ không rõ lắm nên cần tìm hiểu thêm.
“Có cơ hội thì đi hỏi thăm anh họ lớn đang bệnh của con nữa.” Chu Nhược Mai dặn dò con gái.
Anh họ lớn của cô ta được đưa đến bệnh viện thủ đô có thể chữa trị được bệnh sao? Đinh Lộ Lộ hiểu. Biết anh trai mình rất ghét anh họ lớn.
Cúp điện thoại xong, Chu Nhược Mai trong lòng có chút không vui, là không ngờ bà ngồi xe đến đón chị mình mà không ngăn cản đám người bọn họ, còn để cho Tạ Uyển Doanh được thể hiện trên máy bay. Nói đi nói lại, Tiêu Thụ Cương này thật không sợ chết, nghe lời một đứa thực tập sinh rồi mạo hiểm bay đến thủ đô làm phẫu thuật.
Tiêu Thụ Cương nhất định là lành ít dữ nhiều, thật sự muốn hoàn toàn chữa khỏi sẽ phải trả cái giá rất đắt. Những lời này bà đã nói với chị gái mình Chu Nhược Tuyết, có chuyện gì thì nhà bọn họ tự chịu hậu quả. Cho nên nói chuyện gì nên làm thì bà đã làm hết rồi. Chu Nhược Mai thở dài, nghĩ đến việc làm bác sĩ phải lo nghĩ cho người thân bạn bè thật sự quá mệt mỏi.
Tự nhiên nhận được mệnh lệnh của mẹ, Đinh Lộ Lộ giao hành lý cho A Huệ mang tới khách sạn, chính mình chạy tới bệnh viện ngó đám người anh họ lớn một chút.
Xe cứu thương xuyên thẳng qua đường quốc lộ trong sân bay thủ đô cách Quốc Trắc một đoạn, dài khoảng hơn 10 phút.
Thạch Lỗi để y tá cầm điện thoại di động của anh ấy gọi điện về bệnh viện cho người chuẩn bị, tình trạng hiện tại của bệnh nhân này của anh ấy khả năng vừa đến bệnh viện cần lập tức đeo ống thở và tiến vào phòng phẫu thuật.
Chuông điện thoại khoa cấp cứu Quốc Trắc vang lên, y tá nghe lịch khám bệnh xong nói với Thạch Lỗi: “Sáng sớm chủ nhiệm Trương bảo chúng tôi chuẩn bị xong giường bệnh cấp cứu rồi. Cần bác sĩ khoa nào xuống khám cho bệnh nhân?”
Tình huống này của bệnh nhân trước hết để khoa nội xem thử. Khoa ngoại dùng dao phẫu thuật sẽ nguy hiểm lớn. Thạch Lỗi nhớ tới thông tin y tá trưởng có đề cập qua, nói: ‘Để bác sĩ Thân xuống đi, dù sao anh ấy có bệnh nhân khác ở khoa cấp cứu, có thể cùng xem luôn.”
Y tá đối diện nghe được lời của anh ấy, y tá trưởng nhớ lại nội dung trao đổi điện thoại với Thân Hữu Hoán có tiếng cười nhẹ. Thân Hữu Hoán đã nói với y tá trưởng, bác sĩ ở bệnh viện có rất nhiều, không cần thiết phải gọi một mình anh ấy.
“Vâng, vâng, bác sĩ Thạch.” Y tá chỉ để ý lời dặn dò chứ không định nói nhiều.
Bác sĩ ở bộ phận trực ca đều rất bận rộn. Bác sĩ khoa nội Quốc Trắc giống với bác sĩ khoa ngoại, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng phẫu thuật. Lúc khoa cấp cứu thông báo điện thoại cho Thân Hữu Hoán, Thân hữu Hoán chưa đi ra khỏi phòng phẫu thuật, đoán chừng không nghe rõ tình hình gì mới không phản đối.
Màn đêm buông xuống, sau khi rời khỏi sân bay đã là 7 giờ tối. Lại thêm thời tiết trước đó vừa mới mưa, nhìn qua khá âm u, bầu trời tối đen như mực.
Cơn rét buốt cuối thu ở miền Bắc làm người miền Nam khó tưởng tượng được. Thượng Tư Linh vừa xuống sân bay không lâu liền hắt xì hai tiếng, nghĩ đến may có Tạ Uyển Doanh nhắc nhở cô ấy mặc thêm áo trước khi xuống máy bay, khoác kèm áo khoác dày.
Từ lúc Tiêu Thụ Cương bị khiêng xuống toàn thân đã được đắp kín cực kỳ chặt, thực tế cổ và đầu dễ bị hở nhất, toàn bộ phải đội mũ và choàng khăn quàng cổ. Cho anh họ lớn ăn mặc khoa chương một chút, là đàn anh Thân đã nói trong điện thoại kêu Tạ Uyển Doanh lưu ý nhất điểm này.
Nằm im trong xe cứu thương không có gió lạnh tạt vào, chẳng qua là một vài làn gió nhẹ ngẫu nhiên chui vào qua khe hở nhỏ trong thùng xe, Tiêu Thụ Cương ưỡn người một cái. Anh ấy mím chặt bờ môi sẵn sàng đón nhận thử thách trên đường đi.