Chương 1567: Hối hận không kịp
Chương 1567: Hối hận không kịp
Bác sĩ trong bệnh viện sẽ không nói rằng họ không thích làm ăn với người có tiền, ngược lại, kiếm cơm không đơn giản.
Làm ăn với người giàu có sẽ có lợi nhuận cao, tiền kiếm được dùng để đổi mới các máy móc thiết bị trong bệnh viện, mang lại lợi ích cho tất cả bệnh nhân, còn để lại tiếng thơm cho người giàu. Chỉ có điều bệnh viện trong nước muốn làm ăn với người giàu không dễ. Người giàu ủng hộ công nghệ y tế tiên tiến nhất ở các nước phát triển, tiền kiếm được đều đưa cho người nước ngoài. Đây là điểm nhức nhối nhất của các bác sĩ ở các bệnh viện trong nước.
Không phải nói các bác sĩ trong nước phẫu thuật không giỏi, mà là máy móc không tiên tiến bằng của người ta, thuốc men không có nhiều loại mới như người ta, tốc độ đổi mới chậm hơn người ta nửa nhịp. Y học không chỉ đòi hỏi sự nỗ lực của các bác sĩ, mà còn cần sự hợp tác về mọi mặt của các thiết bị dược phẩm và các bộ phận hậu cần khác.
Cơ hội duy nhất mà các bác sĩ trong nước có thể nắm bắt là: Ôi chao, người nước ngoài đều nói bệnh nhân này chắc chắn sẽ chết, chỉ có thể trở về nước tìm đồng bào thử xem sao.
Một số người trong nước xem trọng quê hương đất tổ, họ nghĩ nếu như đã sắp chết thì trở về nước nhà rồi chết cũng tốt hơn là chết ở nơi đất khách quê người.
Đối với bệnh nhân đồng ý trở về nước chữa bệnh, các bác sĩ của các bệnh viện trong nước trước sau vẫn luôn mở rộng cửa chào đón họ, đều là người một nước, phải nên thể hiện tình nghĩa đồng bào.
Mãi một lúc lâu sau, Trương Hoa Diệu đặt ngón tay lên mặt bàn trước mặt viện trưởng Lương, gõ vài cái không chút khiêm nhường.
Lương Bách Xuyên biết anh ấy muốn có thông tin gì, bèn nói: “Yêu cầu của bệnh nhân là có thể mang thai và sinh con. Chuyên gia nước ngoài đưa ra lời khuyên là thực hiện ghép phổi kết hợp. Người nhà họ đã hỏi qua, họ cho rằng đây là ca phẫu thuật lớn, hơn nữa sau khi ghép phổi rồi, cô ấy không thể mang thai và sinh con được nữa.”
Sau khi phẫu thuật cấy ghép nội tạng, bệnh nhân phải uống thuốc chống thải ghép quanh năm, nếu bệnh nhân nữ lại muốn có thai và sinh con, thì phải đối mặt với nguy cơ dị tật thai nhi cao cho uống thuốc chống thải ghép. Quốc tế đã có những tiền lệ về bệnh nhân có thể mang thai và sau đó sinh con khỏe mạnh, là những trường hợp đặc biệt với tỉ lệ vô cùng ít nên không thể dùng để tham khảo. Các bác sĩ lâm sàng đều cho là bệnh nhân nên tránh mang thai.
“Với tình hình này của cô ấy nếu không thực hiện cấy ghép tim-phổi thì cô ấy sẽ chết. Vì muốn có một đứa con mà không cần mạng của mình nữa à.” Lúc Trương Hoa Diệu nói lời này không mang theo dấu chấm hỏi nào mà đó là câu khẳng định. Nói rõ ra là trong lâm sàng, những người mẹ anh hùng sẵn sàng chết vì con nhiều vô số kể, bác sĩ cũng thường thờ ơ với những bệnh nhân như thế. Đừng cho rằng chỉ có khoa sản mới gặp những bệnh nhân như thế, những khoa khác cũng giống vậy, dẫn đến bệnh khó có con không chỉ là bệnh phụ khoa.
“Chúng ta cần tôn trọng nguyện vọng của chính bệnh nhân.” Lương Bách Xuyên trịnh trọng, nghiêm túc và chuyên nghiệp nói.
Bác sĩ chỉ có thể đưa ra ý kiến chuyên môn y tế về những vấn đề liên quan đến bệnh nhân và không thể áp đặt mong muốn của mình đối với bệnh nhân, bác sĩ không có quyền ép buộc cuộc sống của bệnh nhân.
Chỉ những khi bệnh nhân khát khao được sống, ai cũng không thể cản được. Mặc dù bác sĩ đã sớm biết, nhưng có nhiều bệnh nhân đến lúc sắp chết mới hối hận thì đã quá muộn.
Trương Hoa Diệu đưa tay vân vê bộ râu dưới cằm.
“Cô ấy và người nhà nghe nói bác sĩ trong nước thật ra làm phẫu thuật còn giỏi hơn cả những bác sĩ nước ngoài. Bệnh của cô ấy không có cách nào chữa khỏi, chi bằng tìm đến bác sĩ trong nước thử xem sao.” Lương Bách Xuyên nói ra suy nghĩ của bệnh nhân, thấy Trương Hoa Diệu không lên tiếng, ông ấy bèn đưa ra ý kiến: “Nếu không thì chủ nhiệm Trương này, cậu tìm các bác sĩ khác trong bệnh viện của chúng ta rồi tổ chức một cuộc họp để thảo luận, tiếp thu ý kiến của mọi người, rút ra ý kiến cuối cùng để trả lời bệnh nhân.”
Trong đầu Trương Hoa Diệu lập tức xuất hiện một người, anh ấy nâng đồng hồ đeo trên cổ tay lên: Đã giờ này rồi, bạn học Tạ đã đến bệnh viện của bọn họ chưa? Có lẽ là đến rồi nhỉ.
Đi, đi gặp bạn học Tạ.
Trương Hoa Diệu đóng hồ sơ bệnh án trên bàn lại rồi yêu cầu thư ký của viện trưởng gửi đến văn phòng riêng của anh ấy để tiếp tục nghiên cứu, sau đó đứng dậy và nói với viện trưởng Lương: “Đợi tôi hỏi lại người khác rồi báo kết quả cho ông.”